Bạch gia đặt bó hoa bách hợp trước mộ của một đứa bé. Bên cạnh hắn là người con gái có mái tóc hoe đỏ.
“Bạch gia, em thật sự vẫn giữ lời hứa, năm nào giỗ của Kỳ Anh dù bận đến mấy em cũng sắp xếp để về nhỉ?”
Bạch gia nhìn gương mặt của đứa bé được dán trên mộ. Hắn đưa bàn tay, đặt ngón tay mình lên tấm ảnh ấy. Ánh mắt hắn hơi cụp xuống, mang đến sự dịu dàng chưa từng thấy.
“Ừm, em không dám quên đâu. Kỳ Anh nhất định sẽ xuất hiện trong giấc mơ của em mà khóc lóc mất.”
Kỳ Hoa vén một bên tóc mai của mình lên, chị nhìn bóng lưng của Bạch gia, không hiểu vì sao đáy lòng lại gợn sóng lăn tăng.
Bất giác, chị nhớ về 10 năm trước. Lúc ấy, Bạch gia còn bé lắm. Cả Kỳ Anh nữa, em gái của chị nếu còn sống thì chắc bây giờ đã được học chung với Bạch gia rồi.
Chị nhìn lên bầu trời, nhớ lại một khoảng ký ức mơ hồ kia…
(…)
10 năm trước
Bé Bạch gia giận bố vì không chịu mua xe đồ chơi cho mình nên lén bỏ nhà đi. Bé đi mãi đi mãi, nhưng đường phố ở Bắc Kinh toàn là nhà cao cửa rộng, chỉ cần ngước mặt lên là thấy cả một rừng cao ốc.
Nhưng bé rất dũng cảm, nhất định bé không bao giờ quay về ngôi nhà kia đâu! Bố của bé đáng ghét lắm, bé thích chiếc xe đồ chơi đó bao nhiêu mà bố lại không thèm mua. Thế là, bé dỗi, bé tuyên bố:
“Con sẽ bỏ nhà ra đi.”
Lão Bạch nhàn nhã nhấp một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-me-va-vo-si-mit-uot-gap-ba-dao/439405/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.