Bạch gia dắt Tiểu Ly đi xung quanh đường phố Bắc Kinh, cô thì ở phía sau xách không biết bao nhiêu thứ, còn hắn lại ung dung bỏ tay vào túi, vừa đi vừa huýt sáo.
Tiểu Ly lầm bầm trong miệng. Đáng lẽ, phải là con trai xách đồ mới phải chứ? Còn hắn thì ngược lại, hắn…hắn thật sự xem cô là vệ sĩ à?
Họ lượn lờ qua vài con phố, sau đó xuyên qua một con hẻm. Cuối cùng, cũng đã đến nơi cần đến.
Đó là một nơi rất đẹp. Có cây hoa anh đào được trồng ngay trước cửa, bên cạnh là chiếc xích đu màu trắng. Một cô bé đang ngồi trên xích đu đưa đẩy, bỗng nhìn thấy Bạch gia, bèn vội vàng chạy đến, hô lên:
“Anh Bạch, anh đến rồi!”
Bạch gia ngồi xuống để ngang tầm nhìn với đứa bé, hắn mỉm cười, để đứa bé lao vào lòng mình.
“An Linh, có nhớ anh không?”
“Có, An Linh nhớ anh Bạch nhất!” Đứa bé dụi dụi vào hõm vai hắn, nũng nịu nói.
Một đám trẻ con khác bị giọng nói của An Linh thu hút cũng đến. Đám trẻ này đứa lớn nhất chỉ mới 10 tuổi. Bọn chúng vây xung quanh Bạch gia, liên tục tranh nhau được bế.
“Anh Bạch, em cũng muốn chơi máy bay! Anh cho em chơi nữa!”
“Em cũng muốn…”
“Được, tất cả đều có vé. Giờ thì xếp hàng nào.”
Dứt lời, đám trẻ nhanh chóng xếp thành một hàng. Hắn bế một đứa bé, đứng lên, rồi đưa lên cao, sau đó xoay vòng vòng. Đứa bé cười tít mắt, sung sướng giơ hai tay ngang:
“Tăng tốc nào…hu oa…”
Một chiếc lá rơi xuống bả vai Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-me-va-vo-si-mit-uot-gap-ba-dao/439402/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.