“Con gái ngoan của bố, con đi đâu thế?”
Tiểu Thanh đang định trở về nhà thì bị một chiếc xe bám theo. Người bám theo không ai khác chính là Đường Vân!
Cô không đáp, định bụng bước nhanh về nhà. Nhưng hiện tại chân cô rất đau, có muốn đi nhanh cũng không được. Nên Tiểu Thanh đành giả điếc, không thèm nhìn gã kia một cái.
Đường Vân bóp còi xe ‘bíp bíp’, hắn ta vừa cười vừa nói:
“Cục cưng ơi, lên xe bố đèo, việc gì phải làm nhau đau?”
Người đi đường nhìn cô và hắn như hai kẻ quái dị. Hắn cứ vừa chạy vừa bóp còi xe, không lẽ tên này định tấu nhạc bằng còi xe à?
Đến lúc này, Tiểu Thanh không thể nhịn nổi nữa. Cô quay sang, hỏi:
“Bố đã nghe bài thơ về tiểu đội xe không kính chưa?”
“Bố có muốn trải nghiệm cảm giác không có kính không phải vì xe không có kính không?”
Một câu nói, khiến Đường Vân câm như hến. Hắn không bóp kèn nữa, đành ngưng hành động trêu chọc lại. Cô nhóc này vẫn như 13 tiếng trước là đứa trẻ thích dùng bạo lực. Còn hắn, vẫn là ông chú già không nên nết.
Nhìn thấy đôi chân cô cứ khập khiễng bước đi, hắn cảm thấy như thế thì không ổn cho lắm. Cho nên, thay bằng giọng điệu cợt nhả ban nãy, hắn buông lời nhẹ nhàng:
“Này, để tôi đưa nhóc về. Chân nhóc như thế mà còn đi lại à? Không ổn đâu.”
“Chú lượn đi cho trời nó trong. Tôi, không cần.” Tiểu Thanh lườm hắn, nói.
Hôm nay tâm trạng cô đã xấu vì bị tụt hạng game, đã bực mình muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-me-va-vo-si-mit-uot-gap-ba-dao/439396/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.