Chương trước
Chương sau
“Con gái ngoan của bố, con đi đâu thế?”
Tiểu Thanh đang định trở về nhà thì bị một chiếc xe bám theo. Người bám theo không ai khác chính là Đường Vân!
Cô không đáp, định bụng bước nhanh về nhà. Nhưng hiện tại chân cô rất đau, có muốn đi nhanh cũng không được. Nên Tiểu Thanh đành giả điếc, không thèm nhìn gã kia một cái.
Đường Vân bóp còi xe ‘bíp bíp’, hắn ta vừa cười vừa nói:
“Cục cưng ơi, lên xe bố đèo, việc gì phải làm nhau đau?”
Người đi đường nhìn cô và hắn như hai kẻ quái dị. Hắn cứ vừa chạy vừa bóp còi xe, không lẽ tên này định tấu nhạc bằng còi xe à?
Đến lúc này, Tiểu Thanh không thể nhịn nổi nữa. Cô quay sang, hỏi:
“Bố đã nghe bài thơ về tiểu đội xe không kính chưa?”
“Bố có muốn trải nghiệm cảm giác không có kính không phải vì xe không có kính không?”
Một câu nói, khiến Đường Vân câm như hến. Hắn không bóp kèn nữa, đành ngưng hành động trêu chọc lại. Cô nhóc này vẫn như 13 tiếng trước là đứa trẻ thích dùng bạo lực. Còn hắn, vẫn là ông chú già không nên nết.
Nhìn thấy đôi chân cô cứ khập khiễng bước đi, hắn cảm thấy như thế thì không ổn cho lắm. Cho nên, thay bằng giọng điệu cợt nhả ban nãy, hắn buông lời nhẹ nhàng:
“Này, để tôi đưa nhóc về. Chân nhóc như thế mà còn đi lại à? Không ổn đâu.”
“Chú lượn đi cho trời nó trong. Tôi, không cần.” Tiểu Thanh lườm hắn, nói.
Hôm nay tâm trạng cô đã xấu vì bị tụt hạng game, đã bực mình muốn tìm chỗ để khuây khỏa ai ngờ lại gặp tên này. Tâm trạng của Tiểu Thanh đã tệ lại còn tệ hơn. Bình thường, cô sẽ không ngại vô sỉ. Nhưng hôm nay, chỉ cần ai đó thở trước mặt cô cũng khiến cô nổi đóa.
Hắn không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng bám theo cô nhóc cứng đầu này. Thật ra Đường Vân đã nhận ra Tiểu Thanh từ lúc cô bước vào quán thức ăn nhanh. Với cả, lý do hắn thách thức Bạch Ngôn vì lúc hắn vừa bước vào đã nhìn thấy cô ở phía xa kia, vốn còn định mời cô một bữa, ai ngờ gặp phải Bạch Ngôn, cho nên hắn bèn đùa với Bạch Ngôn một chút xem như giải trí. Quả nhiên, cô không làm hắn thất vọng!
“Nhóc à, không lên xe thật sao?”
“Tiểu Ly của bố, con bỏ rơi bố sao?”
“Ly Ly à ~”
Nếu có nắm lá ngón trong tay, Tiểu Thanh sẽ không ngại gì mà đút vào mồm của gã này đầu tiên. Hắn ta cắn phải thuốc à? Sao tự nhiên quấy rầy cô mãi thế? Ngay lúc này cô rất muốn đá bay hắn để bản thân mình được tĩnh tâm suy nghĩ. Còn Đường Vân lúc này như một con ruồi đang vo ve bên tai cô, thật muốn dùng vợt để đập nát nó đi!
Mãi mới về đến nhà, Tiểu Thanh nghĩ mình đã bình yên. Tiếc là cô đã nhầm, ở bên ngoài Đường Vân lại bắt đầu bản hòa tấu còi xe ô tô, khác lần này có thêm vài con chó hàng xóm làm nền thêm cho hắn.
Tiểu Thanh kéo rèm cửa ra, đứng trên lầu quát xuống:
“Chú có bị điên không?”
Đường Vân ngồi trong xe, đáp:
“Không, tôi không điên, tôi rất tỉnh và đẹp trai.”
Tiểu Thanh hít một hơi sâu, sau đó đáp:
“Than ôi, khốn khổ thân tôi. Tại sao chàng lại là Đường Vân? Tại sao chàng lại mang họ Đường? Sao chàng không thay tên đổi họ đi? Dù cho chàng có thay họ gì thì ta vẫn luôn nhận ra chàng chính là con người vô liêm sĩ nhất trần đời. Ôi, sao ta lại nói như thế nhỉ? Ôi, ta độc ác quá, chàng mau cút đi trước khi ta lại buông lời tổn thương chàng.”
“Ôi nàng ơi, nàng đừng nói thế. Chỉ cần nàng xuống đây và cho ta hỏi thăm, ta nhất định sẽ dịu dàng đến bên nàng. Xin hãy nghe ta giải thích, Ly Ly xinh đẹp của ta ơi.”
“Đường Vân ơi, dù rất muốn nhưng ta không thể. Chàng hãy đi đi, ta không muốn thấy chàng nữa. Trời đất bao la rộng lớn, thôi thôi xin chàng hãy cút đi.”
Bất chợt, vai Đường Vân bị vỗ một cái. Một người đưa thẻ cảnh sát ra trước mặt hắn, nói:
“Chúng tôi là cảnh sát khu vực này, nghe người dân tình báo có người gây rối mất trật tự công cộng. Chúng tôi nghi ngờ anh chính là người được nhắc đến, mời anh theo chúng tôi về đồn cảnh sát làm việc.”
Đường Vân đang định tấu lên lời mật ngọt thì đã bị cắt ngang. Hắn oan ức đưa mắt lên nhìn Tiểu Thanh, cô lại giơ ngón giữa với hắn.
Được lắm, được lắm. Để xem, hắn sẽ tính sổ cô như thế nào.
Tiểu Thanh bước vào, kéo rèm cửa sổ lại, nhìn chiếc xe màu đen kia dần rời đi cùng với cảnh sát. Cô hài lòng mỉm cười, tha hồ thưởng thức món pizza ngon lành kia.
Nhờn với cô à? Đường Vân, hắn không có cửa đâu.
(...)
Đường Vân ký biên bản nộp phạt xong thì định lái xe về. Đúng là ‘cười người hôm trước hôm sau người cười’, hắn mới trêu Bạch Ngôn xong bây giờ nghiệp quật lại không chừa phát nào. Đúng là đời! Làm người đừng nên cười quá lâu, mà hãy nhã nhặn mà cười, cười mỉm chi cho thật sang trọng.
Nhất định, hắn sẽ có được Wechat của con bé Hà Tiểu Ly đó để gỡ lại danh dự đã bị mất.
Bị ngã ở đâu, đứng lên ở đó. Thất bại là mẹ thành công. Chỉ là, không biết hắn còn có bao nhiêu mẹ đây?
*Ý tưởng được lấy từ vở kịch Romeo và Juliet để biến tấu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.