“Đừng chạm vào tôi…”
“Tôi ghét cậu…rất ghét cậu…”
Những câu nói này vang lên trong đầu Triệu Dương, những ngón tay hắn chơi vơi giữa không trung, chẳng dám chạm đến gương mặt ấy.
Tiểu Ly rươm rướm nước mắt nhìn Triệu Dương, khoảnh khắc này cô thầm cầu mong rằng hắn sẽ vì lời nói của cô mà tránh xa cô ra. Càng xa, càng tốt. Cô sợ lắm, cô sợ bị bắt nạt lắm. Bản thân cô không có gì trong tay, cô cũng không dám cầu gì hơn ngoài sự bình yên. Cô chỉ muốn học thôi mà? Tại sao lại khó khăn đến thế?
Hắn hơi nhíu mày, đứng trước gương mặt sợ hãi của Tiểu Ly mà trái tim hơi hẫng một nhịp. Hắn khàn khàn hỏi:
“Hai bên má của mày bị sao vậy?”
Khóe mắt cô cay nồng, những giọt lệ chực rơi xuống. Cô muốn nói cô vì hắn mà thành ra như thế...
“Tha cho tôi…làm ơn tha cho tôi…tôi xin cậu!” Cô thiếu điều muốn chắp tay cầu xin hắn. Nhược Anh Anh sẽ không tha cho cô mất. Cô cố gắng lắm mới vào được ngôi trường này, cô không muốn mất tất cả đâu. Mọi sự cố gắng từ trước đến giờ của mẹ đều dành hết cho cô. Dù bà ấy không nói ra, nhưng cô biết mẹ hi vọng vào mình rất nhiều.
Triệu Dương buông thõng tay, đôi mắt hắn cụp xuống, giọng hắn chua chát đến lạ:
“Được.”
Dứt lời, hắn quay đi, để lại Tiểu Ly nhìn theo bóng lưng của hắn. Đôi môi cô mấp máy như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Chúng ta nên kết thúc ở đây thôi, nhỉ?
Tại sao lại buồn thế? Tại sao trái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-me-va-vo-si-mit-uot-gap-ba-dao/439378/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.