Liễu gia đại tiểu thư, Liễu Thủy Nhu ngồi ở mépgiường, che mặt khóc rưng rức, mẫu thân Phạm thị cũng ngồi một bên rơi lệ.
Liễu Nguyệt Nhu xoa xoa thái dương, hai người đó đãkhóc cả một buổi trưa. Gả cho công tử nhà huyện lệnh là phúc khí, tỷ tỷ xuấtgiá tòng phu, phải nghe lời nói của trượng phu, nói cái gì cũng đều phải nghe.Thiên hạ nào có người ngốc như vậy? Tuy nàng cũng có thể tìm một cơ hội ở saukỹ viện đánh cho tên khốn kia nát mặt nhưng còn có ích lợi gì? Tỷ tỷ gả chohắn, nàng vô lực ngăn cản. Nàng tức giận tỷ tỷ, yếu đuối đến kỳ quái, bởi vậymới bị người khác khi dễ, vì sao không biết tự bảo hộ bản thân mình, vì sao lạingốc như vậy!
Chu Kính Tổ thở dài ôm nàng vào lòng, hiểu được tạisao nàng bi ai, bởi vậy mà tức giận vì nàng.
“Còn có đại ca nữa, chỉ biết nói ta không hiểu chuyện,cả ngày giáo huấn ta, muốn ta học hỏi tỷ tỷ, muốn ta có phụ đức. Phụ đức cáicon khỉ! Toàn bộ đều thứ ngu ngốc! Ta không bao giờ giống như tỷ tỷ, ta khôngđời nào để cho người khác khi dễ ta! Phụ thân thật ngu ngốc, đại ca cũng là đứangốc, Nhị nương cũng vô dụng, tỷ tỷ càng nhu nhược! Ta không bao giờ nghe bọnhọ! Như vậy mới không ai dám khi dễ ta. Bọn họ đều nói ta mạnh mẽ, đều nói takhông hiểu chuyện, ta đây không muốn nghe! Ta không muốn giống như tỷ tỷ! Tuyệtđối không!” Nàng giận phụ thân, giận đại ca, giận Nhị nương, cũng giận tỷ tỷ,kỳ thực người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-me-nuong-tu/3225081/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.