Nhiếp Xuyên nhìn bóng lưng Relvin, trong lòng thấy buồn kinh khủng. 
Trong tiếng vỗ tay của khán giả, DK lại rất trầm mặc. Thực lực của AZU khiến từng người trong số họ đều biết, trận chung kết sắp tới nhất định sẽ là một trận ác chiến. 
Ceston chậm rãi đi tới trước mặt Relvin, trên mặt hoàn toàn không có vẻ kiêu căng vì giành được chiến thắng, anh ta vươn tay ra với Relvin: "Trận này chơi rất vui vẻ." 
Relvin ngẩng đầu lên, cong môi cười: "Đừng có xem thường DK." 
"AZU có thể đi được đến vị trí ngày hôm nay, chính là vì chúng tôi không coi thường bất cứ một đối thủ nào. Sang năm gặp lại, Relvin." 
Trận đấu kết thúc, từng đội lần lượt ra khỏi sân, bọn Nhiếp Xuyên cũng đứng dậy. 
"Reese, em đi chào hỏi Relvin một chút." 
Nhiếp Xuyên còn chưa kịp quay người đi, đã bị Carlo kéo lại: "Cậu và Relvin cũng quen thân hả?" 
"Ha ha, đợt lễ giáng sinh tôi với anh ta có đánh mấy trận với nhau." 
Reese không phản đối, cùng cậu đi đến phòng nghỉ của UFR. 
Nhiếp Xuyên đi vào, Reese thì khoanh tay đứng dựa vào tường, chờ cậu ở ngoài cửa. 
Cảm xúc của cả đội cũng không thấy uể oải gì, mọi người đang nói chuyện với nhau như bình thường, nhưng Nhiếp Xuyên vẫn có thể nhìn thấy sự tiếc nuối trong nét mặt của bọn họ. 
Khi Nhiếp Xuyên đi vào, mọi người đều quay ra nhìn. 
"Là Nhiếp Xuyên, hậu vệ dẫn bóng của DK." 
"Sao cậu ta lại đến đây?" 
Lúc này, Nhiếp Xuyên thấy được bóng dáng đang ngồi trên ghế của Relvin, anh ta cúi đầu, khăn che 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-me-cong-thu/1312813/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.