"Em sẽ nói với Nhiếp Xuyên về chuyện này." 
"Tôi tôn trọng sự lựa chọn của hai trò, cũng hi vọng cả hai sẽ có một tương lai tốt đẹp." 
"Cám ơn." Reese cúp điện thoại, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại của mình, ảnh nền chính là bức chụp Nhiếp Xuyên ở phố Wall, lúc đó cậu đang nhoẻn miệng cười. 
"Ngu ngốc. Có chút chuyện như vậy đã sợ không dám về rồi." 
Buổi tối, Nhiếp Xuyên thật sự đến phòng trọ của A Mao ở. Chu Bân cũng đành bất đắc dĩ mà đi cùng cậu đến cái ổ chó của A Mao. Bọn họ ngồi bệt dưới sàn chơi máy game cắm thẻ. 
Nhiếp Xuyên với A Mao chơi rất chăm chú, trái lại, Chu Bân thì không hứng thú lắm, chỉ ngồi ở phía sau uống Coca. 
"Đại Bân, nếu ông nhớ An Tâm của ông, thì có thể về trước đi!" Nhiếp Xuyên tỏ vẻ mình rất là thấu hiểu. 
"Đúng thế đấy, ông cứ im im ngồi phía sau bọn tôi, trông y như là hồn ma vậy, ghê chết được!" A Mao bất mãn nói. 
Chu Bân cười cười nói: "Lát nữa tôi với A Xuyên cùng về." 
"Hả? Tối nay tôi không về đâu. Dù sao sáng mai tôi cũng không có tiết mà!" 
"Ông phải về." Chu Bân cười một các rất hàm xúc nói. 
Nhiếp Xuyên không thèm để ý đến cậu ta nữa, tiếp tục cùng A Mao chiến đấu. 
Hai người chơi đến không biết trời đâu đất đâu, chỉ có Chu Bân ngồi sau bình tĩnh lướt di động. 
"A Xuyên, điện thoại của ông kìa." Chu Bân nói. 
"Ồ, chờ tôi chơi qua màn này đã!" 
Nhưng mà qua ải nảy thì vẫn còn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-me-cong-thu/1312810/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.