Nhưng khiến Nhiếp Xuyên càng không ngờ là, sau khi video cậu và Reese đấu với Owen và Relvin được tung lên mạng, Nhiếp Xuyên thế mà cũng bắt đầu cho fanclub riêng của mình! Mặc dù là đang ở trong trường, cậu chỉ đơn giản đeo ba lô đứng xếp hàng ở quầy bán đồ ăn nhanh thôi, cũng sẽ có bạn nữ sáp sáp lại chỗ cậu. "Allen! Tớ có thể chụp ảnh chung với cậu không?" "Hả? Đương nhiên là được rồi!" Tôi không phải ngôi sao nổi tiếng, cũng không phải cao thủ bóng rổ nổi danh trong giải đấu, sao mấy người lại muốn chụp ảnh chung với tôi chứ? "Allen, cậu đáng yêu thật đấy!" "Đáng yêu! Sao lại nói là tôi đáng yêu?" Đối với cái kiểu hình dung "Đáng yêu" này, Nhiếp Xuyên thấy khá là sầu não. Bản thân là một thằng con trai hàng thật giá thật, không phải họ nên khen cậu là "Cao to, mạnh mẽ" các kiểu à? Mấy cô gái đang vây quanh cậu đều bật cười, dồn dập đưa mấy bức ảnh chụp và clip quay cậu, được đăng lên mạng cho chính chủ xem. Bên trong có cái là cậu ở trên không trung biến hướng chuyền bóng, có cái là cậu dẫn bóng vượt qua đối thủ, có cả lúc sau khi thực hiện pha bóng kiến tạo, ghi bàn thành công, cậu dang tay chạy lại highfive với Carlo hoặc là Ewing nữa. Đương nhiên, đoạn clip được nhóm con gái này đánh giá là dễ thương nhất, chính là đoạn Reese kéo cổ áo cậu, lôi người rời đi. Nhiếp Xuyên 囧... Này mà dễ thương cái gì! Vì vậy, buổi tối, lúc Reese đang nghiên cứu một cái tuyến tính gì gì đó, Nhiếp Xuyên đi lại cạnh bàn của anh, nói một cách rất là trịnh trọng: "Reese, em có một việc muốn thương lượng với anh chút." Reese trả lời mà không buồn ngẩng đầu: "Nếu đêm nay em không muốn dùng tay, thì tôi sẽ dùng phía sau của em. Chuyện này miễn thương lượng." Nhiếp Xuyên nghe mà muốn tăng xông, có thể đừng dùng ngữ điệu nghiêm túc như vậy để nói ra mấy lời như thế kia không? Từ hôm miệng Nhiếp Xuyên bị rách da, cậu kiên quyết không chịu dùng miệng nữa, nên là Reese chỉ đành nắm tay của cậu để "Lọ chai chai lọ". Nhiếp Xuyên thực sự hoài nghi, rốt cuộc chỗ đó của Reese làm bằng cái gì vậy! Tối nào mà không làm ba bốn lượt thì cậu đừng hòng mong được ngủ! Tay cậu chỉ dùng để đánh bóng rổ với chơi game thôi, OK! Không phải để lái máy bay* nhé! *Tiếng lóng bên Trung, ý chỉ việc thủ dâm ở nam giới. "Em lên mạng mua cho anh cái cốc tự sướng nhé, anh thấy sao?" Nhiếp Xuyên rất nghiêm túc đưa ra kiến nghị của mình. Reese bỗng nhiên ngừng lại, quay mặt nhìn về phía Nhiếp Xuyên, cau mày: "Em không muốn nữa?" "... Từ từ! Cái này không phải vấn đề trọng điểm của hôm nay!" "Vậy vấn đề trọng điểm của em là cái gì?" "Chính là sau này anh đừng có túm cổ áo em lôi đi trước mặt nhiều người như vậy nữa!" "Không túm cổ áo sau của em, vậy em muốn tôi túm chỗ nào? Kéo tay em, hay là khoác vai em?" Khóe môi Reese cong lên. Nhiếp Xuyên không chút nghi ngờ nào về việc người này thực sự muốn kéo tay cậu, khoác vai cậu... "Em bị người ta nói là đáng yêu kìa! Một thằng con trai lại bị nói là đáng yêu! Anh có biết chuyện như vậy là sỉ nhục lắm không hả!" Nhiếp Xuyên nói cực kỳ nghiêm trọng. Reese nghĩ một chút rồi đáp: "Sỉ nhục chỗ nào? Em vốn rất đáng yêu mà. Đáng yêu cũng là một kiểu phong cách. Lẽ nào em muốn đi theo con đường cuồng dã à? Cái đó không hợp với em đâu." Nói xong, Reese lại tiếp tục bận chuyện của mình. Nhiếp Xuyên thở dài, nằm lại trên giường của cậu, ôm chăn ngủ. Cậu cứ nghĩ mình ngủ rồi là sẽ không có chuyện gì nữa, nhưng không nghĩ tới, sau khi Reese tắt máy tính, vẫn cứ đi đến chỗ cậu, vô cùng cố chấp tiếp tục chuyện đã nói vừa nãy. Cuối cùng thì cả giường Nhiếp Xuyên đều là mùi của Reese, này làm sao mà cậu ngủ được nữa. Trưa hôm sau, Nhiếp Xuyên gặp Chu Bân ở nhà ăn Châu Á. Chu Bân đã giúp bạn gái lấy xong cơm trưa, lúc nhìn thấy Nhiếp Xuyên thì lập tức đi tới. Một giây đó, Nhiếp Xuyên cảm thấy căng thẳng khủng khiếp. Dù sao chuyện cậu với Reese đang ở bên nhau, vẫn chưa nói cho Chu Bân đâu! Chỉ là, cậu có thể nói không? Nếu Chu Bân biết, liệu cậu ta có sốc quá té xỉu không! Này cũng đâu phải chuyện người bình thường có thể dễ dàng tiếp thu! Chu Bân ngồi ngay xuống đối diện Nhiếp Xuyên, hất cằm hỏi: "Này, sao hôm nay Reese không đi cùng với ông?" "Hả? Trưa nay anh ấy có hẹn ăn cơm với giáo viên của mình! Với cả sao tôi nhất định phải đi ăn với anh ấy chứ?" Chu Bân nhếch môi, ghé sát vào Nhiếp Xuyên. Ánh mắt cậu ta như có khả năng xuyên thấu, khiến Nhiếp Xuyên cảm thấy như tất cả bí mật của cậu giống như một cuốn sách mở sẵn, đặt trước mặt Chu Bân. "Anh ta không theo coi chừng ông, tiện thể ngăn chặn tất cả những người có ý định tiếp cận ông mà buổi tối có thể ngủ ngon được à?" Câu hỏi của Chu Bân trái lại khiến Nhiếp Xuyên khựng người. Rốt cuộc đây là cậu ta đang nói giỡn? Hay là Chu Bân thực sự phát hiện ra gì rồi? "À... Buổi tối anh ấy luôn ngủ ngon lắm! Ha ha ha!" Nhiếp Xuyên ngượng nghịu cười một tiếng. "Ông không biết ở trong trường có mấy người đã bắt đầu ship couple của ông với Reese rồi à?" "Hả? Còn có cả chuyện đó à?" Chu Bân lấy điện thoại ra, tùy tiện ấn vào facebook của mấy cô gái, còn cả diễn đàn trên tieba nữa, đưa cho Nhiếp Xuyên xem. Nhiếp Xuyên xem xong, thiếu chút nữa đã lăn đùng ra đất té xỉu! Này đó toàn bộ đều là tiểu thuyết YY cậu và Reese! Hơn nữa số người theo dõi còn không ít đâu! Lại còn có cả một ít chuyện Nhiếp Xuyên cả nghĩ cũng không dám nghĩ, nội dung đều là mấy cái xấu hổ, xem mà đỏ hết cả mang tai! "Mấy cô ấy... Mấy cô ấy quá đáng vậy..." Nhiếp Xuyên chỉ muốn khóc thét lên thôi! "Quá đáng á? Tôi còn tưởng Reese đã làm mấy chuyện quá đáng hơn cả thế này với ông rồi chứ." Chu Bân chống cằm nhìn Nhiếp Xuyên, lành lạnh hỏi. "Tôi nói này, phía sau của ông có ổn không đấy. Vừa nhìn Reese là biết chỗ đó của anh ta rất lớn rồi, hơn nữa khả năng kéo dài cũng nhất định rất kinh người." Nhiếp Xuyên suýt chút nữa là phun luôn miếng cơm ngậm trong miệng ra. "Ông.. Ông đang nói cái gì đó!" Mặt của Nhiếp Xuyên đỏ bừng lên, cả cổ và vành tai cũng đỏ như gấc. "Ông thực sự nghĩ là tôi không biết Reese muốn làm gì ông à?" Nhiếp Xuyên ngẩn cả người. Hai, ba giây sau, cậu nuốt nước miếng. Chu Bân quả nhiên không hổ là Chu Bân, trước đây mỗi lần cậu thích cô gái nào, Chu Bân luôn có thể chỉ ra một cách vô cùng sắc bén là cô gái kia thích kiểu con trai như thế nào, mà người con trai đó chắc chắn không phải là Nhiếp Xuyên, thậm chí sau khi Nhiếp Xuyên thổ lộ, đối phương sẽ từ chối với thái độ như thế nào, cậu ta đều có thể dự đoán chính xác. "Anh ấy đúng là muốn làm rất nhiều chuyện với tôi." Nhưng mà bây giờ, tạm thời cái mông cậu hãy còn bình an vô sự. "Ông thích anh ta à? A Xuyên. Tôi luôn muốn bảo vệ cho ông, nhưng tôi biết ông không thực sự cần tôi bảo vệ. Bởi vì ông so với trong tưởng tượng của mọi người còn kiên định hơn nhiều. Nhưng dù có thế nào, tôi vẫn hi vọng ông có thể vui vẻ, hạnh phúc. Cho nên, ông thực sự thích anh ta sao?" Nhiếp Xuyên nhìn thẳng vào mắt Chu Bân, không né tránh cũng không hề dao động. "Đại Bân, tôi thực sự rất thích anh ấy. Thích hơn bất cứ người nào trước đây. Loại yêu thích này hoàn toàn không giống, bởi vì thích anh ấy, cho nên tôi nhất định phải nỗ lực hai trăm phần trăm để mình trở nên càng tốt hơn nữa. Tôi không muốn bị đẩy ra khỏi thế giới của anh ấy, càng không muốn trở thành gánh nặng của anh ấy. Tôi thậm chí mong mình có thể vượt qua Reese, để anh ấy nhìn theo bóng lưng của mình... Cho nên, ông hỏi tôi có thích Reese hay không, vậy tôi cảm thấy cảm giác của mình với anh ấy so với 'Yêu thích' thì càng nghiêm túc hơn." Chu Bân quay mặt đi, bất đắc dĩ cười: "Được rồi, vậy sau này không cần biết sẽ phát sinh chuyện gì, cho dù ông cảm thấy mệt mỏi, hoặc là cảm thấy áp lực Reese mang đến khiến mình muốn nghẹt thở, thì đừng chờ đến lúc đầu rơi máu chảy mới nghĩ đến chuyện quay đầu. Có yêu ai, thì cũng không quan trọng bằng việc tự yêu lấy chính bản thân mình." "Ừm, cám ơn ông, Đại Bân!" Thái độ thoải mái và sự thấu hiểu của Chu Bân là cái Nhiếp Xuyên không thể ngờ tới. "Đường vẫn còn dài, ông với Reese đều còn trẻ, tương lai thế nào không ai biết trước được. Không cần biết là đối với bản thân hay đối với Reese cũng không cần quá khắt khe. Lúc thích thì ở cùng nhau, không thích nữa thì chia tay, đơn giản thế thôi. Có hiểu chưa?" Lúc nói ra câu này, biểu tình của Chu Bân hết sức trịnh trọng. "Rõ rồi!" Trong lòng Nhiếp Xuyên thấy vô cùng ấm áp, dù có như thế nào Chu Bân vẫn sẽ đứng từ góc độ của cậu để suy xét mọi việc. "Rồi, ông còn chuyện gì muốn nhờ tôi làm tư vấn không?" "Có! Đương nhiên là có rồi!" "Nói!" "Nếu như mà giống như ông nói ấy... Reese luôn muốn đối với mông tôi... Làm cái 'Gì kia'... Thì tôi nên làm gì bây giờ?" Nhiếp Xuyên lấy tay bụm mặt, lí nhí nói. "Hả? Ông nói cái gì? Tôi nghe không rõ." Giờ Nhiếp Xuyên thật sự không dám chắc là Chu Bân đang muốn đùa giỡn cậu, hay là thật sự nghe không rõ nữa. "Nói thẳng ra là, nếu Reese mỗi ngày đều muốn dùng mông tôi để làm cái kia, thì tôi phải làm sao!" Nhiếp Xuyên nói xong, mặt tức thì đỏ như gấc. "À, chuyện này à... Ông cứ về down mấy bộ phim tham khảo, không được nữa thì xem tiểu thuyết mấy cô nàng này viết cũng được, trong đó mấy cô ấy có dạy những cái cần chuẩn bị trước đấy, ít ra như vậy ông cũng đỡ phải chịu khổ hơn một tí." Cái loại tiểu thuyết kia căn bản là không thể nào xem được! "Trọng điểm không phải ở chỗ chuẩn bị trước, mà là tôi phải nói thế nào để thuyết phục Reese... Tại sao cứ nhất đinh là anh ấy ở trên, mà tôi lại không thể!" Nhiếp Xuyên bất mãn nói. Chu Bân nhếch miệng cười khẩy một cái: "Mẹ của tôi ơi, A Xuyên, không ngờ ông còn có thể chủ động như vậy đấy. Ông ở phía trên hả... Ông có động được không? Hay là Reese lại phải tốn sức để đỡ ông nữa. Với cả, tin tôi đi... Tư thế ấy phía sau còn đau hơn đấy." "Hả?" Nhiếp Xuyên hoàn toàn không hiểu Chu Bân đang nói cái gì. Chu Bân gõ bàn một cái, đứng lên nói: "Hey, A Xuyên, tôi đi trước đây. An Tâm còn đang chờ tôi. Nếu mà ông với Reese mà cãi nhau hay gì đó, ông có thể tới tìm tôi. Tôi sẽ chứa chấp ông vô điều kiện. Đương nhiên, là tôi với An Tâm ngủ trên giường, ông ngủ trên sàn." "... Ông có còn là anh em của tôi nữa không đó?" "Còn chứ, nếu không, ông đừng hòng đặt nửa cái chân thối của mình vào trong phòng ngủ của tôi." Chu Bân nói xong cứ thế là đi. Điều này cũng giúp Nhiếp Xuyên buông xuống một chút gánh nặng trong lòng. Bởi vì đối với cậu mà nói, cho dù cả thế giới có chống lại cậu, Chu Bân có thể thấu hiểu là đã đủ rồi. Đã yên tâm rồi, Nhiếp Xuyên lại đi chọn thêm một phần ăn nữa. Cậu dùng đũa gắp thịt viên lần nào cũng bị trượt, cho nên đành dùng dĩa xiên. Kết quả viên thịt ở không đĩa lăn vài vòng cậu mới xiên nó lên được. Lúc Nhiếp Xuyên cắn viên thịt, cậu có thể cảm giác được mấy cô gái xung quanh lại đang nói "Đáng yêu" các kiểu. Tôi cũng có phải linh vật đâu, làm ơn đừng nói tôi đáng yêu nữa mà! Tối hôm đó, sau khi buổi tập kết thúc, Reese và Nhiếp Xuyên khoác ba lo quay trở về ký túc xá. Nhiếp Xuyên cứ liên tục nhìn chằm chằm vào chỗ eo của Reese, lúc bọn họ đi qua rừng cây nhỏ, Reese đột nhiên quay đầu lại, túm cổ tay Nhiếp Xuyên, kéo cậu đến trước mặt mình. "Em nhìn chằm chằm phía sau của tôi một lúc lâu rồi, đúng không? Lúc huấn luyện cũng vậy. Đang nghĩ gì thế?" Ánh trăng xuyên qua tán cây, rơi lên trên mặt Reese. Sáng tối đan xen, khiến tất cả đều trở nên bí ẩn, có cảm giác mê hoặc không rõ. "Không... Không nghĩ gì cả!" Nhiếp Xuyên đẩy tay Reese ra, nhưng đối phương không nhúc nhích một chút nào cả. "Không nghĩ gì?" Reese cúi thấp người, ghé sát bên tai Nhiếp Xuyên, hô hấp của anh lại như có vô số dòng nước dịu nhẹ, lướt qua vành tai cậu: "Em có phải muốn từ phía sau tôi, thử tiến vào đúng không?" "Hở?" Sao anh biết? "Em nghĩ nhiều quá rồi." "Này, anh cứ không muốn cho em dùng, lại đòi dùng phía sau của em, như vậy là không công bằng có biết không! Chỉ muốn mỗi mình mình thoải mái thôi!" Nhiếp Xuyên tức giận nói. Nhịn lâu thế rồi, cuối cùng cũng phun ra được. Tuy là có thể sẽ bị đối phương trấn áp mạnh hơn, nhưng mà Nhiếp Xuyên cảm thấy trong một mối quan hệ, cậu vẫn nên dũng cảm bày tỏ ý kiến của mình thì tốt hơn. Reese nghiêng mặc sang, nhìn Nhiếp Xuyên: "Làm sao em biết người bị đè sẽ không thoái mái?" "Sẽ đau chết. Thoải mái cái con khỉ ấy!" "Cho nên, nếu để em tới làm, phía sau tôi nhất định sẽ bị rách ra, hơn nữa phỏng chừng không thể tham gia thi đấu trong một tuần. Còn nếu là tôi làm, cùng lắm hôm sau, em chỉ cần ngủ cả ngày mà thôi." "Sao có chuyện đó được! Chỗ đó của anh lớn như vậy!" Nhiếp Xuyên lấy tay áng chừng to cỡ miệng bát. Lúc này, có mấy cô gái cũng đi ngang qua đây, các cô thấy Reese đang cười với Nhiếp Xuyên thì đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc không thôi. Nhiếp Xuyên cúi đầu, đút tay túi quần, lướt qua Reese, tiếp tục đi về phía trước. Lúc mấy cô gái kia đi tới, Nhiếp Xuyên đột nhiên bị người phía sau lôi lại, Reese đè lên vai Nhiếp Xuyên, ấn cậu lên cái cây mà sinh viên trong trường hay đứng chụp ảnh tốt nghiệp. "Này! Làm cái gì vậy! Sẽ có người thấy đấy!" Nhiếp Xuyên muốn chui qua nách Reese để trốn ra ngoài, nhưng vẫn bị Reese túm chặt lại. "Nếu tôi thật sự không nhịn được mà làm em, thảm kịch da tróc thịt bong như trong tưởng tượng của em tuyệt đối sẽ không xảy ra." Giọng Reese nghe hết sức nghiêm túc. "..." Đậu má, anh nghĩ em sẽ tin anh chắc? Nói cái gì cũng phải dựa trên tình hình thực tế chứ, chỗ đó của anh to nhỏ thế nào, em có phải là không biết đâu! Kết quả không phải chỉ có một ngày ăn không ngon miệng, mà là mấy ngày liền đó! "Tố chất thân thể của em rất tốt, khả năng co giãn của chỗ đó so với tưởng tượng của em thì tốt hơn nhiều." "Này, đừng có ở đây thảo luận mấy chuyện như vậy!" "Hơn nữa tôi sẽ chuẩn bị đầy đủ cho em." "Chuẩn bị? Chuẩn bị kiểu gì!" Nhiếp Xuyên cạn lời thực sự. Reese nghiêng mặt sang, hôn cho Nhiếp Xuyên trời đất quay cuồng, sau đó kéo tay cậu tiếp tục đi về. "Lát nữa em đi xem mấy tiểu thuyết viết về hai người chúng ra của mấy nữ sinh trong tường không phải sẽ biết sao?" Trong giọng nói của Reese mang theo một chút cảm giác chế nhạo. "Gì? Anh xem qua mấy tiểu thuyết đó rồi à?" "Xem rồi, hành văn không tệ. Không thể không nói trí tưởng tượng của con gái quả thực luôn phong phú. Có rất nhiều tư thế mà cả tôi cũng chưa từng nghĩ đến, nhưng mà xem xong, cũng muốn thử một chút xem sao." "A? Anh xem bao lâu rồi?" "Tôi à? Bắt đầu xem từ sau buổi thảo luận với giáo sư, cho đến lúc vào làm huấn luyện." Reese nói nghe đơn giản cứ như "Tôi ở trong phòng ngủ, dùng máy tính xem một bộ phim điện ảnh của Spielberg" vậy. Vấn đề là mấy cái này hoàn toàn không phù hợp với phong cách của Reese có được không! "Có mấy đoạn viết rất được." Nhiếp Xuyên không muốn nghe thêm gì nữa, cậu tuyệt đối sẽ không đọc mấy cái tiểu thuyết kia đâu! "Có một truyện, đầu đề là '24h đen tối', em có thể đọc thử xem." "Em còn lâu mới muốn đọc!" Trở về phòng, Nhiếp Xuyên tiếp tục dùng điện thoại chơi mấy game thiếu muối, Reese thì ngồi dựa vào thành giường, tiếp tục đọc sách của mình. Tuy ngoài miệng Nhiếp Xuyên nói sẽ không xem, nhưng chỉ một chốc cậu lại bắt đầu không nhịn được, thấy tò mò. Cậu ở trên mạng tìm được truyện '24h đen tối' mà Reese nói, chỉ xem mấy đoạn ngắn phía trước, Nhiếp Xuyên đã cảm thấy đây nhất định là một tiểu thuyết kinh dị rồi! Mở đầu câu truyện chính là cảnh Nhiếp Xuyên nhận được tin nhắn của Reese, hẹn đêm nay gặp ở sân bóng, quyết một trận thắng bại. Nhiếp Xuyên đúng hẹn đi đến, kết quả ở đó hoàn toàn không có bóng dáng của Reese. Cậu gọi điện cho đối phương, nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Reese vang lên trong kho đựng dụng cụ, vì thế cậu đi vào đó. Bên trong không có đèn đóm gì, nhưng Nhiếp Xuyên lại thấy màn hình điện thoại Reese để rơi trên đệm đang lóe sáng. Lúc cậu cúi đầu muốn nhặt điện thoại lên, từ trong bóng tối đằng sau, có người đánh lén cậu, ấn cậu lên trên cái đệm kia, bắt đầu 24h vượt ngoài sức tưởng tượng... Nhiếp Xuyên đọc mà suýt chút nữa muốn nhồi máu cơ tim, tiểu thuyết này được miêu tả rất chi tiết, khiến người đọc chìm vào trong cảm xúc của nhân vật, ngay cả các loại cảm giác được nói đến cũng có thể cảm nhận rất rõ ràng. Quá trình từ trạng thái chống cự, giãy giụa lúc ban đầu, đến khi sa vào không thể tự kiềm chế của nhân vật Nhiếp Xuyên trong truyện được viết vô cùng trôi chảy, sống động. Mặt Nhiếp Xuyên đỏ tới tận mang tai, cậu vội vàng đóng trang truyện lại, ném điện thoại lên bàn học đầu giường, cuộn tròn người, nhắm chặt hai mắt. Nhưng mà càng như vậy, mấy hình ảnh được nhắc đến trong truyện lại càng hiện lên rõ ràng trong đầu. Quan trọng nhất là, máu nóng toàn thân cậu đều đang đổ dồn hết xuống phía dưới... Cậu có phản ứng... "Này, em đọc tiểu thuyết kia đấy à?" Ở giường phía đối diện, giọng Reese vang lên. "Không." Tim Nhiếp Xuyên đập thình thình như sấm. Reese đặt quyển sách trong tay xuống, tắt đèn giường đi. Nhiếp Xuyên nghĩ là anh muốn đi ngủ, không ngờ đối phương lại đi sang giường của cậu, xốc chăn lên, từ phía sau ôm lấy Nhiếp Xuyên. "Anh... Anh đi ra đi!" "Thật à? Em có chắc là muốn tôi đi ra không? Tôi còn đang tính dùng miệng giúp lại em một lần, coi như thưởng cho em vì tuần trước đã nhiệt tình như vậy." Hơi thở nóng bỏng của Reese phả lên trên gáy Nhiếp Xuyên, càng làm cho vai cậu cứng còng lại, cố cuộn người chặt hơn. Kỹ thuật đỉnh cao của Reese không phải Nhiếp Xuyên chưa từng lĩnh giáo, anh vừa nói như thế, Nhiếp Xuyên lại càng không nhịn nổi. Kết quả là nguyên tối hôm đó, chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ đứt quãng của Nhiếp Xuyên. "Này, khi nào chúng ta thử một lần trong nhà kho của sân bóng đi?" Lúc Nhiếp Xuyên đang còn mơ mơ màng màng, Reese ôm cậu hỏi. "Không muốn..." Reese nở nụ cười, ngón tay nhẹ nhàng lau mồ hôi đọng trên thái dương của Nhiếp Xuyên, nghe tiếng ngáy khò khò khe khẽ của cậu vang lên. Nhưng đến này hôm sau, Nhiếp Xuyên lại càng buồn bực hơn. Bởi vì cô nàng sáng tác ra cái truyện '24h đen tối' kia lại đăng thêm một truyện khác lên, tên là cái gì mà 'Rừng ma ám', nghe tên là biết cô nàng viết về cái gì rồi! Nhiếp Xuyên nghẹn một búng máu ngay ngực, không phun ra được!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]