Vì vậy, bên sân vang lên một tràng pháo tay vang dội. "Quá đỉnh! Allen! Cậu thật là lợi hại! Thế mà có thể cướp được nhiều điểm như vậy trong tay Reese!" Carlo chạy lên, dùng sức vò vò đầu Nhiếp Xuyên "Lợi hại chỗ nào... Có mỗi sáu điểm..." Bị an ủi như vậy, Nhiếp Xuyên lại thấy càng rầu hơn. "Sáu điểm mà còn chưa đủ nữa hả? Tôi với cậu ta làm đồng đội với nhau hơn một năm, kỷ lục ghi điểm cao nhất trong một trận của tôi cũng chỉ có sáu thôi đó. Cậu mới đánh với cậu ta có một trận đã được sáu điểm rồi, đừng tham lam quá như vậy chứ!" Ewing bóp bóp má Nhiếp Xuyên, "Phần thưởng cho cậu, tôi với Carlo bỏ tiền cho cậu trồng răng mới ha!" "Cái gì? Tôi có nói muốn trồng răng cho Allen đâu!" Carlo vội vàng lắc đầu như trống bỏi, "Vẫn nên mua sô cô la đi!" Trồng răng giả đắt lồi mắt, sao Ewing nghĩ ra được vậy trời! Nhiếp Xuyên cúi đầu, trong đầu cậu vẫn đang không ngừng chiếu lại hình ảnh trận đấu đối kháng vừa rồi. Lúc này, Reese đi tới trước mặt cậu, bàn tay đặt sau gáy Nhiếp Xuyên, ấn đầu cậu vào trong lồng ngực của mình. Khoảnh khắc đó, Nhiếp Xuyên nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ hữu lực của Reese. "Thua tôi thôi mà, nếu cậu không cam lòng, lần sau thắng lại là được rồi. Nếu bây giờ để cậu thắng, cậu sẽ lại lười biếng đúng không?" Giọng Reese rất nhẹ, nhưng những người khác đều nghe mà choáng váng. "Tôi đang nằm mơ có đúng không? Kiểu như Reese mà cũng biết an ủi người khác à?" Chuck lầm bầm nói. Nghe Reese nói mà Nhiếp Xuyên không nhịn được bật cười, tất cả sự không cam lòng lúc trước đều biến thành động lực. "Lần sau nhất định sẽ cho anh đẹp mặt." "Cậu chắc là lần sau mình đã làm được rồi à?" Nhiếp Xuyên giận tím người! Lần sau nhất định tôi sẽ đánh cho anh răng rơi đầy đất! Buổi trưa, Nhiếp Xuyên và Reese cùng đến nhà ăn của trường ăn hamburger. Nhiếp Xuyên ăn liền một lèo hết ba cái. Sau đó vừa dựa người vào ghế, vừa vuốt cái bụng căng phồng của mình, vô thức lại duỗi lưỡi liếm chỗ răng mới nhổ. Reese ơ đối diện nhìn cậu một cái: "Tôi đặt lịch khám răng cho cậu trước rồi, lát nữa đi trồng răng." "Trồng răng á? Tôi còn chưa góp đủ tiền mà!" Nhiếp Xuyên trưng ra vẻ mặt "Biết làm sao bây giờ". "Tôi cho cậu mượn trước." Reese đáp lại bằng vẻ mặt "Đấy không phải là vấn đề". "Lại phải vay à! Giải đấu sắp bắt đầu rồi, cuối tuần còn phải luyện tập nữa, tôi không có thời gian đi tiệm pizza làm thêm trả tiền cho anh đâu!" Nhiếp Xuyên khổ não không thôi. Cậu chống cằm nghiêng đầu, đã bật mode máy tính, tính toán coi mai mốt làm sao để trả được nợ. Reese cười khẽ một tiếng: "Tôi không phải đã nói cho cậu con đường tắt để hết nợ rồi à?" "Há? Anh nói gì cơ? Chẳng lẽ là đi chơi cổ phiếu? Anh có tin tức nội bộ hả?" Reese khoanh tay chống lên bàn, nghiêng người về phía Nhiếp Xuyên, khóe miệng cong lên thành một nụ cười mang toàn ý xấu: "Dùng tay, một lần tính là mười đô. Miệng thì tính hai mươi đô. Hơn nữa thì một trăm đô." Mấy cô gái ngồi cách đó không xa vốn đang lén lút ngắm Reese tức thì mặt mũi đỏ bừng, các cô không nghe rõ được là Reese nói cái gì, chỉ là lúc này vẻ mặt của anh gợi cảm đến nỗi mấy cô nàng không có can đảm nhìn thẳng vào. Nhiếp Xuyên thì như đứng trên đồng lửa, ngồi trên đống than, Reese thì vẫn giữ nguyên tư thế kia không chút nhúc nhích. Mấy giây trôi qua, Reese vẫn không nói một câu, chỉ nhìn chằm chằm Nhiếp Xuyên, tai Nhiếp Xuyên ù đi, nhìn nụ cười tự tin đến mức khiến người ta muốn đập cho một trận của Reese, không biết tại sao gan cậu bỗng phình ra, cậu nghiêng đầu, học theo dáng vẻ của Reese, trên mặt bày ra biểu tình xấu xa: "Sao anh không nói để tôi hôn mình một cái, một nghìn đô cũng được?" Độ cong trên khóe môi Reese càng lớn hơn: "Cậu có gan thì hôn tôi ở đây luôn đi." "Anh nghĩ là tôi không dám à?" Nhiếp Xuyên nhướn nhướn mày. "Đúng, tôi thấy cậu không dám đâu." Reese lấy giấy ăn lau miệng, sau đó gõ bàn một cái nói, "Thu dọn khay ăn lại đi, bây giờ chúng ta đi làm răng." Reese đứng dậy, một khắc đó, tâm trạng Nhiếp Xuyên bỗng xìu xuống. Anh dựa và cái gì mà nghĩ tôi không dám? Sao anh lại cảm thấy là tôi không dám? Tôi rất muốn hôn anh. Nếu anh không đứng dậy, tôi đã thật sự hôn lên rồi. Nhiếp Xuyên cúi đầu, chồng khay ăn của hai người lên nhau, đưa tới khu vệ sinh, sau đó xách ba lô đuổi theo Reese. Lên xe, lúc Reese khởi động máy, Nhiếp Xuyên vẫn cúi gằm mặt như cũ. "Cậu đang nghĩ cái gì vậy?" Reese thờ ơ đánh vô lăng, lái x era khỏi cổng trường. "Tôi đang nghĩ, có phải anh luôn cho là mỗi lần anh nói mấy chuyện cười 18+ đó, tôi sẽ để mặc cho anh đùa giỡn hay không? Cẩn thận có ngày tôi cho anh đẹp mặt ngay giữa chốn đông người!" Nhiếp Xuyên không thèm nhìn vẻ mặt của Reese, trực tiếp quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mặc kệ việc bên ngoài chả có cái gì đáng nhìn. "Nếu cậu mà có bản lĩnh đó, tôi sẽ đưa tất cả tiền mặt trong ví mình cho cậu, không cần trả lại." Reese nhìn gương chiếu hậu bên phải một chút. Cái giọng điệu kia, cái ngữ khí kia, căn bản là không đem Nhiếp Xuyên đặt vào mắt. "Là anh nói đấy nhé? Đã nói là phải giữ lời!" Nhiếp Xuyên đột nhiên nổi giận. Nghĩ là chỉ có mình mới có thể lấy tôi ra làm trò cười sao? Anh nghĩ mình là nam thần của trường thì muốn nói gì cũng được à? Anh nghĩ nhìn tôi không được thông minh thì tôi sẽ không có ý đồ xấu trong lòng chắc? Mỗi ngày trước khi đi ngủ tôi đều lấy anh ra để YY đấy! Làm anh như vầy rồi như vầy! "Ừ, tôi đã nói là giữ lời." Ngay lúc Reese nghiêng mặt sang, Nhiếp Xuyên đột nhiên tiến lại, môi của cậu chạm lên môi của Reese, đầu lưỡi của cậu vừa lỗ mãng vừa vụng về đảo qua khóe môi đối phương, đụng lên răng Reese. Reese mở to hai mắt, ngay khoảnh khắc đó, anh bỏ tay ra khỏi vô lăng, cảm giác kích động phá tan trói buộc của lý trí, anh dùng lực đẩy lưỡi lên, muốn quấn lấy đầu lưỡi ẩm áp và ẩm ướt mà Nhiếp Xuyên đưa sang, ngay trong nháy mắt lúc anh muốn kéo bả vai Nhiếp Xuyên gần lại, trước mặt có một ông cụ đang băng qua đường. Tim như muốn vọt ra khỏi lồng ngực, Reese nhanh chóng ngồi thẳng lại, đạp phanh xe, đánh vô lăng sang một bên. Lốp xe ma sát với mặt đường tạo thành một âm thanh chói tai, Reese đẩy mạnh Nhiếp Xuyên, làm cậu đụng cái "Rầm ——" lên trên cửa kính. Ông cụ lùi về phía sau hai bước mới đứng vững được. Reese lái xe đỗ lại ven đường, bước nhanh xuống: "Ông ơi, ông không sao chứ? Thật sự xin lỗi, có cần cháu đưa ông đến bệnh viện không?" Ông cụ lắc lắc đầu, nghiêm túc nói: "Cậu thanh niên này, lúc lái xe không thể mất tập trung được. Ông già rồi, chẳng mấy chốc sẽ đi gặp thượng đế, nhưng cậu hãy còn trẻ, có hiểu không?" "Vâng, cháu sẽ nhớ kỹ. Thật sự xin lỗi." Reese đi lại về phía xe, mà Nhiếp Xuyên vẫn còn đang choáng váng. Cậu gây họa rồi, đúng không? Cậu suýt chút nữa làm hại Reese tông phải người ta! Reese nhất định sẽ ghét cậu! Lúc này, cửa xe lần thứ hai mở ra, Reese đi vào, Nhiếp Xuyên cảm thấy lúng túng kinh khủng. "Xin... Xin lỗi... Tôi chỉ muốn đùa một chút mà thôi..." Suýt chút nữa đã đụng phải người ta rồi, mày còn nói là "Đùa một chút", Nhiếp Xuyên, mày đang làm cái gì vậy chứ! Mấy giây trôi qua, Reese vẫn ngồi một bên không nói lấy nửa lời. Nhiếp Xuyên bắt đầu thấy căng thẳng, Reese càng trầm mặc, Nhiếp Xuyên lại càng căng thẳng hơn. Cậu không dám nhìn thẳng vào mắt Reese, chỉ dám liếc trộm qua gương chiếu hậu. Ngón tay Reese bấu chặt lên trên vô lăng, dùng sức mạnh đến nỗi các khớp ngón tay cũng trở nên trắng bệch. Nhiếp Xuyên thậm chí còn lo anh sẽ lỡ tay bóp nát vô lăng luôn. "Cho nên... Vừa nãy cậu chỉ là đang đùa giỡn thôi, đúng không?" Giọng của Reese lạnh một cách đáng sợ. Nhiếp Xuyên lắp bắp giải thích: "Xin lỗi! Xin lỗi! Tôi thật sự không muốn hại anh đụng phải người khác đâu! Là vì trước đấy anh đã hôn tôi hai lần rồi! Nên lần này tôi chỉ muốn trả thù một chút thôi..." Nhiếp Xuyên! Mày đang ăn nói bậy bạ cái gì vậy! Ở trước mặt Reese mà mày dám nói cái gì mà "Trả thù" chứ? Mày ăn gan hùm mật gấu rồi đấy à? Mẹ của con ơi! Giờ con Nên làm cái gì đây? Làm cái gì giờ! "Cho nên cậu hôn tôi, chỉ là vì muốn trả thù tôi?" Thanh âm của Reese lại hạ thấp thêm một quãng tám. "Tôi... Tôi không phải vì trả thù... Là anh nói nếu tôi thật sự dám hôn, anh sẽ đưa hết tiền mặt trong ví mình cho tôi!" Cái đệch! Này là cái lý do của khỉ gì? Mày không thể xin lỗi tử tế một câu à, Nhiếp Xuyên! Nhiếp Xuyên chỉ muốn khóc thét lên thôi. Reese duỗi tay, nắm cằm Nhiếp Xuyên, ép cậu phải ngước mặt lên nhìn mình. Áp lực trong ánh mắt anh tựa như thấm vào trong từng tế bào của Nhiếp Xuyên. Cho dù là lúc Reese tấn công ở trên sân bóng, cũng chưa từng đáng sợ như vậy. "Cậu thấy lý do muốn trả thù và lý do vì tiền mặt trong ví tôi, cái lý do nào dùng tốt hơn?" Cắm Nhiếp Xuyên sắp bị đối phương bóp nứt ra rồi, đau đến nỗi cậu không nói được tiếng nào. "Một là sô cô la vị shit, hai là shit vị sô cô la, cậu cảm thấy cái nào tốt hơn?" Reese buông lỏng cằm Nhiếp Xuyên ra, cho cậu một cơ hội để nói. "Sô cô la vị shit..." Nhiếp Xuyên không chút nghĩ ngợi đã trả lời, sau đó mới phát hiện mình lại nói chuyện ngu ngốc nữa. "Ồ, tại sao?" "Bởi vì... Sô cô la vị shit có buồn nôn thế nào thì ít ra nó vẫn là sô cô la. Còn shit vị sô cô la thì ngửi có thơm đến mấy, nó vẫn cứ là shit..." Nhiếp Xuyên biết, góc độ lý giải sự việc của cậu không giống với Reese. Nhưng mà biết làm thế nào được, nói về sô cô là dù sao vẫn tốt hơn là nói đến chuyện vì cậu hôn mà suýt chút nữa là tông phải người ta đi, đúng không? Reese vẫn luôn ở trong trạng thái áp suất thấp đột nhiên lại phá lên cười, anh nghiêng mặt đi, cúi đầu, ngay cả vai cũng khe khẽ run lên. Đây là lần đâu tiên Nhiếp Xuyên thấy Reese cười thành tiếng, cái cảm giác gợi cảm lộ liễu này giống như ánh nắng đang nhảy múa trên lông mi anh. "Này, tôi nói này... Nếu cậu thật sự muốn trả thù tôi, vậy cậu phải hôn tôi thêm lần nữa mới được. Bởi vì tổng cộng tôi hôn cậu hai lần, một lần là ở thư viện trường, một lần là ở trong nhà vệ sinh trong sân bóng của CBU." "Há?" Thái độ của Reese chuyển biến quá nhanh, khiến Nhiếp Xuyên hoàn toàn không thể theo kịp. "Cho cậu một cơ hội nữa, trả thù nốt lần kia đi." Reese duỗi tay tay lại, một tay chống lên cửa sổ xe, một tay chống lên thành ghế, anh nghiêng đầu, tiến sát lại chỗ Nhiếp Xuyên. Khi Reese tiến lại càng lúc càng gần, đường nét ngũ quan của anh rõ ràng đến nỗi Nhiếp Xuyên không biết nên nhìn vào chỗ nào. Ngay cả hô hấp dường như cũng tràn đầy dụ dỗ, Nhiếp Xuyên vô thức nuốt nước miếng một cái. "Tôi sẽ làm cậu thấy rất thoải mái..." Âm thanh của Reese rất khẽ, dư âm kéo ra rất dài. Ngón tay của anh tựa như đang trêu chọc từng thần kinh một của Nhiếp Xuyên. "Chỉ là từ 'Thoải mái' kia khiến Nhiếp Xuyên bống chốc bừng tỉnh, cậu đẩy Reese ra một chút: "Tự anh đi mà thoải mái một mình! Nhanh đưa hết tiền mặt trong ví anh ra đây cho tôi!" Reese cúi đầu, vẫn duy trì tư thế nữa ôm Nhiếp Xuyên vào lòng lúc nãy, nở nụ cười: "Cậu vẫn còn nhớ à?" "Đương nhiên rồi!" Bởi đó là lý do duy nhất giúp tôi thoát khỏi tình cảnh lúng túng này. Đó cũng là lời giải thích duy nhất để anh không thấy chán ghét tôi. Reese ném ví tiền của mình sang cho Nhiếp Xuyên, cậu bắt lấy, mở nó ra, sau đó phát hiện bên trong chỉ có mấy chục đô tiền mặt. Nhiếp Xuyên mở cả ngăn kéo khóa bên trong ra nhìn, phát hiện Reese có đủ các loại thẻ, thẻ tín dụng, thẻ Vip, thẻ tập gym, nhưng tiền mặt tính gộp lại cũng chỉ được cỡ khoảng một trăm đô. "Này! Tiền của anh đâu hết rồi?" "Trong tài khoản ngân hàng." Reese trả lời rất thản nhiên. "Má!" Nhiếp Xuyên dùng tiếng Trung nhỏ giọng chửi một tiếng. "Hơn nữa, lúc đó có nói là 'Nếu cậu có gan hôn tôi trước mặt mọi người'. chúng ta đang ở trong xe, này không thể tính là 'Trước mặt mọi người' được, có đúng không?" Nhiếp Xuyên thực sự muốn quỳ rạp xuống trước mặt đối phương luôn, có loại bản lĩnh ghim từng cậu từng chữ này, Reese không đi làm luật sự thực sự quá là đáng tiếc! "Trả lại cho anh!" Nhiếp Xuyên vứt trả ví tiền vào tỏng lồng ngực Reese. Reese cũng không tức giận, tiếp tục lái xe đi. Ở trên đường, Nhiếp Xuyên không nói lời nào, cũng không thèm liếc Reese lấy một cái. Bề ngoài thì là vì cậu bị Reese trêu chọc nên không thoải mái, nhưng thực tế ra sao Nhiếp Xuyên rất rõ ràng, Reese nhạy cảm như vậy, cậu sợ đối phương sẽ nhìn thấy tâm tư nhỏ của mình. Lúc ngồi chờ bên trong phòng khám, Nhiếp Xuyên cúi đầu dùng điện thoại lướt xem Weibo của mấy người bạn trong nước, còn Reese chỉ ngồi yên bên cạnh. "Này, cậu vẫn giận đấy à?" Reese hỏi. Thành thực mà nói, Nhiếp Xuyên không nghĩ Reese sẽ là người mở miệng, đánh vỡ sự im lặng giữa hai người trước. "Đúng vậy, tôi tức lắm." Nhiếp Xuyên quyết định bày tỏ rõ thái độ của mình, tuy là như vậy có vẻ hơi bị ấu trĩ. "Vậy tôi nói mật mã thẻ ngân hàng của mình cho cậu nhé." "Tôi biết rồi, là sinh nhật anh chứ gì." Nhiếp Xuyên thờ ơ nói. "Là sinh nhật cậu." Reese đáp. Nhiếp Xuyên khựng lại một chút, cái cảm giác như vừa nhận được ám chỉ gì đó, khiến tim cậu bất giác đập nhanh hơn: "Tại sao lại muốn để mật khẩu là sinh nhật tôi!" "Mật khẩu khỏi động máy tính của cậu là tên tôi, cho nên tôi cũng báo đáp một chút, lấy sinh nhật cậu đặt mật khẩu." Nhiếp Xuyên giật nảy cả mình: "Sao anh biết mật khẩu khởi động laptop của tôi để tên anh! Anh nhìn trộm à!" Có loại cảm giác căng thẳng tột độ khi bí mật động trời của mình bị phát hiện. "Ồ? Vậy cậu dùng tên tôi làm password thật à? Đuôi lông mày của Reese nhướn lên, anh hơi nghiêng người về phía Nhiếp Xuyên, "Tôi chỉ nghĩ là nếu tôi nói mật khẩu khởi động laptop của cậu là tên tôi, cậu nhất định sẽ nhảy dựng lên nói 'Sao có thể là tên của anh được', sau đó sẽ nói password của mình ra." Nhiếp Xuyên đột nhiên câm nín. "Tôi... Tôi chỉ tùy tiện đặt vậy thôi... Đặt password là ngày sinh của mình thì giống như không đặt vậy, cho nên mới lấy tên của anh..." "Tôi cũng tùy tiện đặt pass thôi, đặt là ngày sinh của mình hay gì đó thì không khác gì là không đặt pass. Người khác có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra tôi sẽ dùng ngày sinh của cậu đâu." Reese cố ý nhại lại theo ngữ khí của Nhiếp Xuyên, chỉ là trong giọng nói còn mang theo vài phần cảm giác chế nhạo. Có quỷ mới tin là anh dùng sinh nhật tôi làm mật khẩu!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]