Edit: Nhật Nhật ... Downey trực tiếp duỗi tay lôi cổ áo Nhiếp Xuyên qua, hung hăng nhìn cậu chằm chằm: "Chìa khóa đâu?" Nhiếp Xuyên giơ chân lên, từ dưới mắt cá chân móc ra cái gì đó. Downey cúi đầu xem, Nhiếp Xuyên mạnh mẽ đem vật kia nện lên mu bàn chân của Downey. "A ——" Là khối chì Nhiếp Xuyên dùng làm phụ trọng lúc huấn luyện. "Má —— Tôi đánh chết anh!" Downey giơ nắm tay nện xuống. Nhiếp Xuyên cũng không biết tại sao mình có thể nhanh nhẹn như vậy, lập tức hạ thấp người né qua. Cậu rút ra một khối chì khác, giơ tay làm động tác muốn đập Downey phát nữa, Downey theo bản năng giơ tay muốn đỡ, không ngờ Nhiếp Xuyên lại xoay người chạy lên trên tầng. "Ngu ngốc!" Nhiếp Xuyên dùng tiếng Trung mắng to. Khoảnh khắc mắng được ra miệng, trong lòng phải gọi là sung sướng cực kỳ. Không có phụ trọng trên chân, Nhiếp Xuyên chạy càng nhanh hơn. Downey đuổi theo phía sau cậu, chỉ có thể nhìn thấy vạt áo phông rộng thùng thình của cậu bay lên. "Nhóc thối —— Anh đứng lại cho tôi!" Lúc Nhiếp Xuyên chạy về đến cửa phòng ký túc xá, Reese đang đứng ngay phía ngoài, mới tra chìa khóa vào ổ xong. "Reese —— Đằng sau có người xấu tự nhận là em họ của anh!" Nhiếp Xuyên chạy về phía Reese, phía sau là Downey đang gào thét đuổi theo. Nhiếp Xuyên thấy mình sắp đụng trúng Reese, lại không nghĩ là Reese thả mớ sách vở đang kẹp dưới tay rơi xuống, dang tay ôm lấy cậu. Giây phút đó, chân Nhiếp Xuyên tựa như được nhấc bổng lên khỏi mặt đất, cậu có thể cảm nhận rõ ràng sức lực mạnh mẽ từ hai cánh tay của Reese, vững vàng giúp cậu dừng lại, sau đó để cậu đứng ra phía sau mình. Nhiếp Xuyên bị Downey đuổi sát, ngay cả hơi cũng không còn để mà nói cho rõ ràng, cậu chỉ ra phía sau Reese, hổn hển nói: "Kia... Tên kia kìa... Nói mình là em họ anh... Lừa đảo... Đúng không?" Hai tay Reese vẫn không buông Nhiếp Xuyên ra, mà vỗ nhẹ phía sau lưng cậu, như là đang giúp cậu thuận khí. "Cậu chạy rất xa sao?" "Nói thừa... Tôi chạy hết cả hành lang! Sau đó từ tầng tám chạy xuống tầng một! Rồi lại từ tầng một chạy lên đến tầng tám! Hộc tốc bốc ga đó!" Rất nhanh, hô hấp của Nhiếp Xuyên đã bình phục lại, mà Reese thì quay người, cau mày nói với Downey: "Tại sao cậu lại tới đây?" "Đừng cản em! Em phải đánh cái tên lừa đảo này!" Downey muốn kéo Nhiếp Xuyên từ sau lưng Reese ra, nhưng vô luận muốn xuống tay từ bên nào thì không phải bị thân người Reese ngăn trở, cũng là bị cánh tay anh ta cản lại. Downey cuối cùng cũng nhận ra, Reese là đang che chở cho Nhiếp Xuyên. Cậu ta lộ ra vẻ mặt kinh ngạc hết sức, chỉ vào Reese nói: "Anh vậy mà lại giúp anh ta!" Nhiếp Xuyên đứng phía sau Reese đốp lại: "Phí lời, tôi là bạn cùng phòng của Reese, cậu là gì của anh ấy!" "Tôi đã nói một vạn lần rồi! Tôi là em họ của anh ấy!" Downey không nhịn được nữa, muốn gạt thẳng Reese ra để tóm Nhiếp Xuyên, tẩn cho một trận, lại không ngờ vai mình bị Reese ấn chặt. "Nếu cậu đến tìm tôi, vậy đừng có động tay động chân với đồng đội của tôi." "Hả? Anh ta cũng là thành viên của đội bóng rổ DK à?" Downey ngây người, lập tức hiểu ra, "Thảo nào anh ta chạy nhanh vậy, tôi đuổi cũng không kịp!" Nhiếp Xuyên nghe câu này xong, rốt cuộc nhận ra cái gì đó, cậu hưng phấn nói với Reese: "Này! Này! Cuối cùng tôi cũng chạy thắng được một tên chân dài hơn mình rồi kìa!" Câu nói này khiến Downey tức khắc bật cười, bầu không khí căng thẳng lúc trước hoàn toàn bay biến. Reese không nói gì, chỉ dùng đốt ngón tay nhẹ nhàng xoa mặt Nhiếp Xuyên một chút, sau đó cúi người nhặt sách vở còn rơi vương vãi trên đất. Động tác đơn giản này, khiến Downey trợn trừng mắt nhìn Nhiếp Xuyên, mà Nhiếp Xuyên thì hoàn toàn làm lơ Downey, xoay chìa khóa Reese đã cắm sẵn trên ổ khóa, mở cửa phòng ngủ ra. Reese đi vào, đặt sách vở gọn gàng lên giá. Còn Nhiếp Xuyên thì mở máy tính, bắt đầu lên mạng cày game, cậu rốt cục cũng có thể tổ đội với Chu Bân và A Mao, giết sạch bốn phía rồi! Downey đút tay túi quần đi vào, lượn lờ xung quanh một vòng, sau đó cảm thán một câu: "Reese —— Chỗ này nhỏ thật đấy! Lại còn ở tận hai người à?" Reese thờ ơ ngồi xuống bàn học của mình. Downey nhìn qua giường của Reese, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, ga trải giường phẳng phiu, không có lấy một nếp nhăn. Lại nhìn sang giường của Nhiếp Xuyên, chăn màn xiêu xiêu vẹo vẹo miễn cưỡng cuộn thành một nắm, áo ngủ tùy tiện ném trên giường, ga trải giường cũng không biết bao lâu rồi chưa đổi, cho nên rõ ràng là tính cách Nhiếp Xuyên khá là tùy tiện. Downey dửng dửng ngồi xuống cạnh giường của Nhiếp Xuyên. Đang mải mê chơi game, Nhiếp Xuyên hoàn toàn không để ý đến điểm này, tiếp tục ở trong phó bản chém giết. Lúc này, Reese đang ngồi trước bàn sách xoay người lại, nhướng mày ngoắc tay với Downey, Downey vốn đang ngồi trên giường Nhiếp Xuyên thấy thế bèn đứng lên. "Bạn cùng phòng của anh đúng là không thể đụng vào nha..." Downey nhỏ giọng lầu bầu. "Nói đi, cậu chạy từ New York đến đây, rốt cuộc tính làm gì?" "Ha ha, em nói cho anh biết cái này, là huấn luyện viên Gordon của các anh tự mình đến chiêu mộ em! Ông ấy hi vọng em sẽ đến DK! Dù sao biểu hiện của em trong giải đấu trung học toàn quốc cũng rất xuất sắc!" Downey làm một động tác tới gần ném bóng vào rổ. "Ừm." Reese gật đầu, xem như là đồng ý với thực lực của Downey. "Cho nên em bèn tới đây xem thử một chút! Tuy là còn chưa đến thời điểm tập huấn cho NCAA, nhưng mà có thể thấy thực lực của các thành viên chủ lực cũng rất tốt! Cũng muốn chơi bóng cùng anh nữa!" Downey rõ ràng là rất sùng bái Reese. "Thực ra so với làm đồng đội với tôi, cậu càng muốn làm đối thủ của tôi hơn. Ở trên sân bóng danh chính ngôn thuận đánh bại tôi, muốn tất cả mọi người nhìn thấy cậu khiến tôi ăn khổ mới là ý nguyện của cậu, phải không?" "Này... Có cần nói thẳng toẹt ra vậy không?" Downey đút tay trong túi nở nụ cười. Khóe môi của cậu ta cong lên thành một điệu cười xấu xa, y như lúc Nhiếp Xuyên thấy ở ngoài cửa vậy. "Cho nên, đề nghị của tôi là không bằng cậu gia nhập CBU, thực lực của bọn họ khá mạnh. Nếu như cậu thực sự có thể tiến vào hàng ngũ chủ lực của đội bóng mà nói, cùng Owen Whishaw, Wright mà Thomas hợp tác, có lẽ sẽ không thua bọn tôi quá thảm." Nhiếp Xuyên tuy là đang chơi game, nhưng cũng nhịn không được vểnh tai lên nghe cuộc đối thoại giữa hai người họ. Reese không phủ nhận chuyện Downey là em họ của mình, cho nên đối với chuyện phát sinh lúc trước, Nhiếp Xuyên vẫn có một chút cảm giác áy náy với Downey. Chỉ là xem tình hình bây giờ, không hiểu sao lại có cảm giác khói lửa mịt mù nhỉ? "Anh vẫn y như cũ, kiêu ngạo lại còn tự phụ. Thật muốn nhìn thấy có người kéo anh ngã từ trên cao xuống, lộ ra biểu tình chật vật khổ sở." Nụ cười của Downey càng xấu xa hơn, độ cong nơi khóe môi giống như một lưỡi dao sắc bén vậy. Nhiếp Xuyên sơ ý một chút, tấn công thất bại, không những nhân vật của mình mất máu mà thiếu chút nữa còn liên lụy A Mao phải bỏ mình. Trong tai nghe của Nhiếp Xuyên truyền đến tiếng A Mao oán giận. Nhiếp Xuyên vội vàng che miệng, nói nhỏ vào mic an ủi A Mao: "Xin lỗi mà! Tối tôi sẽ chuyển lại giới tính của acc này, đăng vài tấm hình em gái xinh xắn lên, để mấy tên ngu ngốc trong game kéo tôi cày trạng bị! Chờ kiếm được trang bị rồi, tôi chuyển một bộ cho ông nhé!" A Mao hô hào đòi Nhiếp Xuyên nhất định phải nói được là làm được. "Yên tâm, yên tâm! Tôi đã nói là sẽ lam!" Ở trong phó bản, Nhiếp Xuyên hoàn toàn không có miếng liêm sỉ nào để mà nói hết. "Nếu không phải lần trước cái acc tên là 'Ma Hoàng' ngu ngốc kia cứ muốn nhắn tin nói chuyện riêng với tôi, tôi cũng không để ý đến cậu ta! Hôm qua cậu ta còn gửi tin nhắn hệ thống, hỏi tôi có phải giận dỗi, muốn bỏ rơi cậu ta nên mới đem giới tỉnh chuyển thành nam hay không kìa! Ông nói cậu ta có thần kinh không chứ!" A Mao trả lời: Chả mấy khi gặp được người còn ngu ngốc hơn cả ông. "Ấu siệt, cậu ta cầu hôn tôi này! Dùng bộ trang bị tôi vẫn muốn có kia làm sính lễ! Làm sao giờ, thực sự phải kết hôn với cậu ta à?" Chu Bân nhịn không được nói bậy một câu: Kết cái đầu ông ý! Ông có thể có liêm sỉ tí không? Nhiếp Xuyên tiếp tục nhỏ giọng nói: "Liêm sỉ cũng có ăn được chó đâu, qua ải mới là chuyện chính!" Chu Bân:... A Mao:... Lúc này, Reese nhìn Nhiếp Xuyên đang cắm đầu trong trong game, đuôi lông mày đã nhướng cao. Downey thuận theo tầm mắt Reese nhìn sang, cậu ta không biết đối phương mới nói cái gì, bởi vì vừa nãy Nhiếp Xuyên nói bằng tiếng Trung. Nhưng Downey biết rất rõ, Reese tuyệt đối không ghét người bạn cùng phòng này một chút nào, trái lại còn rất che chở cho anh ta. Thế nên, trong lời Nhiếp Xuyên nói nhất định có gì đó khiến Reese không vui, chỉ là người này còn chưa phát hiện ra. Thú vị đấy! Reese – Người luôn cô độc một mình, cực kỳ chú ý đến không gian riêng tư, vậy mà lại có bạn cùng phòng? Lúc này Reese đã đứng dậy, anh ta đi đến phía sau Nhiếp Xuyên, gõ gõ ngón tay lên mặt bàn của cậu. Nhiếp Xuyên ngẩng đầu lên: "Gì thế... Có chuyện gì à?" "Cậu muốn kết hôn với ai?" Thanh âm Reese nhàn nhạt, cảm giác ngột ngạt trong mắt cũng rất rõ ràng. Nhiếp Xuyên vội vàng giải thích: "Không phải! Là tài khoản này của tôi! Ở trong game kết hôn với người khác! Không phải kết hôn thật đâu!" Nhiếp Xuyên nghĩ thầm trong bụng, chắc là Reese không chơi game bao giờ, cho nên không biết mấy cái này. Đừng nói Reese hiểu nhầm thành cậu thích người nào không nên thích, rồi tỏ tình qua mạng đấy nhé? "Cho nên cậu cảm thấy đây không phải là lừa dối?" Reese hỏi ngược lại. "Cái này... Cái này... Trung Quốc có một câu nói như thế này, 'Chu Du đánh Hoàng Cái, một người muốn đánh, một người nguyện chịu*', anh có nghe qua chưa?" *Câu này nói về khổ nhục kế mà Chu Du và Hoàng Cái bày ra để đánh lừa quân Tào trong trận chiến Xích Bích. Thím nào thích thì tự tìm hiểu nha, nó dài lắm. "Cậu cho là mình có tài mưu lược như Chu Du, hay là lòng trung thành như Hoàng Cái?" Reese hỏi ngược lại thêm một lần nữa. "Anh thế mà biết cả Chu Du và Hoàng Cái à, thật là lợi hại!" Nhiếp Xuyên hoàn toàn quên béng luôn trọng điểm nói chuyện của bọn họ, trong mắt đều là sự sùng bái đối với Reese. Downey bị bỏ rơi một bên, rốt cuộc không nhịn được nữa, mở miệng nói: "Reese, em đói rồi! Chúng ta cùng đi ăn một bữa đi." Tầm mắt của Reese cuối cùng cũng rời khỏi người Nhiếp Xuyên, anh mở miệng nói: "Tôi và giáo viên hướng dẫn đã hẹn tối nay cùng ăn cơm rồi. Cậu tự giải quyết đi." "Hả? Sao có thể như vậy được? Vậy tối nay em có thể ngủ lại đây không?" "Đương nhiên là không." Reese trả lời ngắn gọn, trước sau như một. Khi Reese ra đến cửa, đột nhiên quay lại nói với Nhiếp Xuyên vẫn đang cắm đầu ngồi trước máy tính: "Lúc nó ở đây, không được dùng nhà vệ sinh." "Hả? Tại sao?" "Cậu thích bị một người lạ nhìn thấy mông mình à?" Reese dùng tiếng Trung hỏi ngược lại. Nhiếp Xuyên lập tức 囧 luôn... Hình như cửa phòng tắm còn chưa sửa nữa, ha ha... Reese mở của ra, lúc gần đi cũng không quên nhắc lại thêm lần nữa: "Nhớ chưa?" "... Nhớ rồi." Chả nhẽ cậu buồn tè còn không cho đi nhà vệ sinh thật à? Downey vẫn ở lì trong phòng của Reese, cậu ta đút tay túi quần, quan sát tỉ mỉ giá sách của Reese rồi đến giường của anh ta, trông như là thám tử phá án vậy. Trông cậu ta có vẻ rất muốn ngồi lên giường của Reese. Thực ra Nhiếp Xuyên cũng rất muốn để cậu ta ngồi lên, nhưng vậy cậu có thể thấy được phản ứng của Reese sau khi phát hiện ga giường mình có vết nhăn! Nhưng Downey lại đi ra phía Nhiếp Xuyên: "Này, tôi bảo, vừa nãy Reese nói gì với anh thế?" "Anh ấy nói cậu không phải là người tốt, kêu tôi đừng có nói chuyện với cậu." Nhiếp Xuyên đáp. Ai kêu cậu không biết tiếng Trung cơ. "Làm gì có chuyện. Reese chưa bao giờ đánh giá người khác như vậy." "Cậu không tin thì kệ cậu." Nhiếp Xuyên khép máy tính lại, tính đi nhà ăn ăn cái gì đó. "Này, nếu anh là đồng đội của Reese, vậy anh cũng là thành viên chủ lực của DK à?" Nhiếp Xuyên lắc đầu, cậu cũng không biết mình đang được tính theo biên chế nào nữa, chỉ biết huấn luyện viên Gordon sẽ định kỳ phụ đạo thêm cho cậu, hơn nữa cũng luôn để cậu huấn luyện với mấy chủ lực trong đội. "Được rồi, không cần biết anh là cái gì, ít nhất Reese cũng đã công nhận thực lực của anh! Đi! Đi đấu với tôi một lúc!" "Tôi còn chưa ăn cơm!" Nhiếp Xuyên bị Downey kéo từ trên ghế dậy. "Ăn cơm cái gì, tí nữa tôi mời! Đi nào! Để tôi mở mang kiến thức một chút về trình độ của các anh! Reese quan tâm anh như vậy, kỹ thuật của anh chắc chắn là không tồi đâu, đúng không?" Nhiếp Xuyên nhớ lại tư thế lúc Downey muốn bắt cậu mở cửa phòng, phỏng chừng cậu mà không chơi với cậu ta một lúc thật, cái tên này sẽ không chịu thôi đâu. "Được rồi, ba quả phân thắng thua. Nếu tôi thắng, cậu để tôi đi ăn, cũng không được quấy rầy tôi nữa." "A, anh tự tin phết đấy!" Downey đột nhiên vươn tay bóp má Nhiếp Xuyên, ép cậu ngẩng đầu lên nhìn mình, "Vậy nếu tôi thắng thì sao?" Nhiếp Xuyên bị cậu ta nhéo đau muốn chảy cả nước mắt. Cái tên Downey này nhất định là một tên cuồng bạo lực! "Cậu thắng thì thắng thôi? Vậy cậu muốn thế nào?" "Ừm... Tôi cũng không yêu cầu gì quá đáng đâu, Nếu anh thua thì anh cởi truồng đi hết một vòng trong ký túc xá đi!" "Cái gì?" Nhiếp Xuyên trợn mắt nhìn đối phương. "Lúc chiều không phải anh chạy khắp tòa nhà vui vẻ lắm à?" Downey cong khóe môi, cười hết sức xấu xa, "Tôi nói nghiêm túc đó, không phải đùa với anh đâu." Nhiếp Xuyên tưởng tượng ra cảnh mình phải dắt 'chim' đi dạo nơi tịch mịch, thật sự không tốt đẹp tí nào. "Sao nào, anh không dám à?" Downey cúi đầu nhìn, "Anh sợ chỗ đó của mình không đủ lớn đúng không? Bộ là 'chim non' mới nở à? Sợ lạnh nên không dám mang ra?" "Cậu là biến thái đấy à?" Nhiếp Xuyên cau mày, cái tên Downey này thực sự là thù lâu nhớ dai! "Đúng thế." Downey thản nhiên thừa nhận. Nhiếp Xuyên suy xét một hồi, sau đó bình tĩnh trả lời: "Vậy cậu đi mà chơi một mình, tôi đi ăn cơm." "Hả? Cái gì?" Downey kéo Nhiếp Xuyên đang chuẩn bị chạy lấy người lại: "Này, vừa nãy anh đã đồng ý chơi với tôi một trận rồi mà, ba quả phân thắng thua!" Nhiếp Xuyên nhún nhún vai: "Lúc tôi đồng ý với cậu, cậu cũng không nói nếu tôi thua phải phơi 'Chim' đi dạo khắp nơi." "Vậy nếu tôi thua, tôi cũng đi, thế là công bằng rồi chứ gì?" "Sao mà công bằng được?" Nhiếp Xuyên lộ ra biểu tình như nghe được chuyện gì đó rất buồn cười, "Cả tòa ký túc xá này, thậm chí bạn học trong trường có rất nhiều người quen biết với tôi. Biết cậu thì được mấy người? Cho dù muốn phơi chim đi dạo thì cũng là tôi mất mặt nhiều hơn, tại sao tôi lại phải đồng ý với cậu?" Downey mỉm cười: "Ờ nhỉ, nghe thế thì cũng có lý lắm chứ?" "Cho nên cậu tự chơi một mình đi." "Vậy bỏ điều kiện dắt chim đi dạo này đi." "Bỏ điều kiện đó đi tôi cũng không muốn chơi với cậu." Nhiếp Xuyên đi ra cửa, đang định nhân cơ hợi đánh bài chuồn, thì lại bị Downey kéo cổ áo phía sau lại. "Anh biết là anh không thể cắt đuôi tôi được mà, đúng không?" Nhiếp Xuyên trực tiếp cúi người, để cổ áo của mình rớt khỏi ngón tay Downey, khéo léo xoay người qua, thoát khỏi tầm kiểm soát của Downey. "Ặc! Nhóc con, động tác của anh linh hoạt đấy!" Nhưng Nhiếp Xuyên lại bị Downey tóm lại một lần nữa. Lần này đến phiên Nhiếp Xuyên hết kiên nhẫn: "Tôi nói cậu đủ chưa hả! Tôi đã nói là không muốn chơi với cậu rồi!" "Sao anh giống mấy bạn nhỏ học mẫu giáo thế? Còn cái gì mà không muốn chơi cùng cậu nữa chứ?" Downey mỉm cười. Ánh mắt cậu ta nhìn Nhiếp Xuyên giống như nhìn một đứa trẻ con vậy. Đây là cái kiểu mà Nhiếp Xuyên ghét nhất. Nhiếp Xuyên dùng sức đẩy đối phương ra, nhưng Downey lại trực tiếp lôi cậu trở về, một phát ấn cậu lên trên giường của Reese. Xong! Xong! Cậu làm nhăn giường của Reese rồi! Đúng lúc này, có người đi vào, thanh âm lạnh như băng vang lên, nhiệt độ trong phòng đều giảm xuống mấy độ. "Các cậu đang làm gì?" "Reese... Anh... Sao anh lại quay về?" Nhiếp Xuyên vội vàng bò dậy, liếc mắt nhìn giường của đối phương, sau đó dịch dịch người hòng che chỗ ga bị nhăn lại. "Tôi hỏi, các cậu đang làm gì?" Ánh mắt của Reese đảo qua Downey. Downey nhún vai cười cười, nói một cách đầy ẩn ý: "Như anh thấy đấy, bọn em đang đánh lộn, tên gọi tắt là 'Đùa giỡn'." Nhiếp Xuyên lúc này ngay cả kích động muốn bóp chết Downey cũng đã có. Ai đánh lộn với cậu? Ai đùa với cậu? Tự đậu đi mà chơi một mình! "Tôi mới không chơi với cậu ta! Cái tên này tự dưng bắt tôi chơi một chọi một với mình! Còn bắt tôi dắt 'Chim' đi dạo trong ký túc xá nữa chứ!" Nhiếp Xuyên điên tiết gào lớn. Downey nhìn về phía Nhiếp Xuyên, buồn cười gãi gãi cằm nói: "Sao tôi nhớ là tôi chỉ nói người thua phải phơi chim đi dạo thôi nhỉ? Hơn nữa anh nhất quyết không chịu, tôi cũng đã nói là thôi rồi. Chỉ cần chơi với tôi một trận, để tôi thấy được thực lực của DK thôi mà!" Reese đi đến chỗ tủ đầu giường của mình, rõ ràng là nhìn thấy chỗ ga bị Nhiếp Xuyên làm nhăn nhưng lại làm như không thấy gì, lấy một chiếc USB từ trong ngăn kéo ra cho vào trong túi, có vẻ là do để quên đồ nên mới quay lại lấy. Lúc anh đi ngang qua bên cạnh Nhiếp Xuyên thì lành lạnh nói thêm một câu: "Nếu cậu thật sự dám đồng ý thua sẽ dắt chim đi dạo hay gì gì đó, tôi sẽ kéo đứt nó luôn." Trong lòng Nhiếp Xuyên giật thót một cái, phía dưới dường như đã bắt đầu đau đau. "Tôi... Tôi làm sao có thể đồng ý điều kiện đó được chứ! Vậy ngốc lắm... Ha ha ha..." "Biết thế là ngu thì tốt. Nhưng mà, cậu hẳn là sẽ không thua Downey đâu." Nói xong, Reese lập tức đi mất. Hai giây sau, phòng ngủ yên tỉnh trở lại. Downey buồn cười dùng ngón tay chọc chọc bả vai Nhiếp Xuyên một cái: "Này! Tôi nói này, anh sợ anh ấy như vậy là sao? Hay là anh ấy thực sự ngày nào cũng kéo chỗ đó của anh à?" Mất hai giây mới phản ứng lại được, Nhiếp Xuyên thẹn quá hóa giận: "Có cậu mới ngày nào cũng bị kéo!" Downey vừa cười vừa thong thả áp sát Nhiếp Xuyên, nhìn chằm chằm vào mắt của cậu nói: "Nhưng mà... Nếu Reese đã nói anh hẳn sẽ không thua tôi, vậy tôi càng muốn so với anh một lần!" Nói xong, Nhiếp Xuyên lập tức bị Downey xách lên. Lần này thì không có điều kiện gì để mà nói nữa, cậu bị Downey kéo thẳng đến sân bóng rổ. Downey mượn bóng của mấy sinh viên đang chơi ở đó, ném về phía Nhiếp Xuyên: "Này, anh tới trước! Để tôi xem sự lợi hại của anh một chút nào!" Nếu như nói trước đây, Nhiếp Xuyên vẫn chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, thì bây giờ, sau mấy lần đáu tập, nhưng người quen thuộc với đội bóng rổ DK đều biết, Nhiếp Xuyên chính là người thừa kế của Connor, hậu vệ dẫn bóng trong đội. Càng không cần nói đến chuyện mỗi ngày bọn họ đều thấy Reese cùng cậu tập luyện. Mọi người dồn dập vây lại xem. "Hey! Allen! Cố lên nha!" Có giọng con gái vang lên. Nhiếp Xuyên quay lại nhìn, thấy Lily đội trưởng đội cổ vũ đang vẫy tay với mình, cậu nở một nụ cười cảm kích với đối phương. Cậu đã không còn là Nhiếp Xuyên lúc trước nữa rồi, bị mọi người nhìn chằm chằm lúc đang chơi bóng bây giờ đã không còn là chuyện làm cậu thấy xấu hổ nữa. Chờ đến giải đấu hàng năm, khán giả chắc còn phải đông hơn thế này gấp mấy lần. Downey làm động tác phòng thủ, nói với Nhiếp Xuyên: "Đến đi!" Được rồi, Downey, là cậu chọc tôi trước, đừng có mà hối hận! Nhiếp Xuyên cũng rất muốn biết, người mới đang học cấp ba mà đã được huấn luyện viên Gordon nhìn trúng có trình độ như thế nào! Nhiếp Xuyên vững vàng lừa bóng, đối diện với Downey. Biểu tình trên mặt Downey hết sức bình tĩnh, lúc trước cậu ta đã được tự mình cảm nhận tốc độ của Nhiếp Xuyên rồi. Khối chì trên mắt cá chân được bỏ ra rồi, Nhiếp Xuyên cảm thấy cả người nhẹ nhàng hơn hẳn. Đại khái đây chính là lý do tại sao mà huấn luyện viên Gordon lại yêu cầu cậu đeo phụ trọng khi làm huấn luyện. Nhiếp Xuyên vừa nhồi bóng vừa lao nhanh về phía Downey. Downey cong môi cười, cậu ta muốn xem Nhiếp Xuyên sẽ vượt qua mình bằng cách nào! Nhiếp Xuyên dẫn bóng cắt nhanh về phía bên phải, Downey duỗi tay, trong nháy mắt đầu ngón tay có xu thế như muốn chạm được vào bóng rồi, nhưng Nhiếp Xuyên lại lập tức thảy đổi trọng tâm một khoảng lớn, Downey nghĩ là cậu muốn cắt bóng về phía bên trái, lập tức đuổi theo, lại không ngờ được là Nhiếp Xuyên lùi về phía sau một bước, lần thứ hai tăng tốc, vượt qua Downey, lên rổ ghi điểm. Nhiếp Xuyên xoay người lại, cậu nghĩ là Downey sẽ thẹn quá hóa giận, nhưng không ngờ ý cười trên mặt cậu ta lại còn rạng rỡ hơn. "Anh thật thú vị!" Nhiếp Xuyên nhìn thấy khát vọng chiến thắng và ham muốn khống chế trong mắt đối phương, cảm giác mãnh liệt này, lúc đối đầu với Owen, Nhiếp Xuyên cũng đã từng bị qua. Chỉ là lần này, Nhiếp Xuyên sẽ không cho Downey có cơ hội đập bóng lên người mình! Nhiếp Xuyên thở ra một hơi, ném bóng về cho Downey: "Đến cậu!" Downey nhồi bóng, bắt chước Nhiếp Xuyên lao thẳng tới, không chỉ có bật, mỗi một động tác cắt bóng của cậu ta đều giống Nhiếp Xuyên như đúc, cậu di động vai theo đối phương, mà đây cũng là động tác giả của Downey. Trong lòng cậu biết Downey đang mô phỏng theo chính mình, có lẽ là vì như vậy thú ví, cũng có lẽ là để trào phúng cậu, nhưng thần kinh Nhiếp Xuyên vẫn căng chặt, không chút lơi lỏng. Quả nhiên, Downey cắt bóng sang một hướng khác, ánh mắt Nhiếp Xuyên đảo qua đầu gối của Downey, lúc này chuyển trọng tâm của chính mình, khi đối phương lần thứ hai chuyển hướng, Nhiếp Xuyên đã sớm có phản ứng, phá bóng ngay tức thì. Nhiếp Xuyên tức khắc xoay người, lần này cậu không chọn lên rổ nữa mà trực tiếp ném rổ tại chỗ. Chỉ là cậu mới vừa đưa bóng lên, đã nghe "Binh" một tiếng, bóng bị Downey đập xuống, đối phương không thèm nhìn rổ, trực tiếp quay người ném bóng! "Ha, trình độ của anh chỉ có vậy thôi à?" Downey nhướng mày khiêu khích. Động tác giống như nhau, Reese làm thì rất có cảm giác áp bách, mà Downey thì chỉ có cảm giác hung hăng, kiêu ngạo. Nhiếp Xuyên không nói gì, chỉ xoay xoay cổ tay của mình. Downey ném bóng về cho Nhiếp Xuyên: "Đến anh! Bây giờ chúng ta hòa 1 – 1! Chả trách Reese không muốn anh đánh cược với tôi, nếu cá cược thật, khéo anh phải dắt chim đi dạo thật mất." Nhiếp Xuyên không đáp lại, chỉ trầm mặc đi ra cạnh sân, Lily đưa cho một một trai nước khoáng, cười nói: "Tôi nhớ tài nghệ của cậu không chỉ có vậy." Nhiếp Xuyên không khỏi sững sờ, đây là lần đầu tiên có một cô gái bày tỏ mình có ấn tượng tốt với cậu. "Cám ơn." Nhiếp Xuyên móc trong bao cổ tay của mình ra hai khối chì nhỏ, đưa cho Lily, "Cầm hộ tôi một chút." Lily nhìn khối chì nở nụ cười: "Được, không vấn đề gì! Phải đánh bại cậu ta đấy!" Lúc Nhiếp Xuyên quay lại, nụ cười trên mặt Downey đã tắt hẳn. "Anh lúc trước không dốc toàn lực, là coi thường tôi đúng không?" Downey nheo mắt hỏi. "Huấn luyện viên yêu cầu kể cả lúc không huấn luyện tôi cũng phải mang theo chúng. Tôi chỉ là quen rồi nên quên mất thôi." Nhiếp Xuyên nhồi bóng, nhìn về phía Downey, "Ít nhất bắt đầu từ lúc này, tôi sẽ dốc toàn lực ứng phó." Thua vì Owen không là vấn đề gì, bởi vì ngay cả Reese cũng không nhất định lần nào cũng có thể thắng đối phương. Nhưng đây chỉ là một học sinh trung học, không cần biết kỹ thuật của cậu ta tốt đến đâu, nếu cậu không thắng được đối phương, Nhiếp Xuyên cũng cảm thấy mình không còn mặt mũi nào mà ở lại trong đội bóng của DK nữa. Nhiếp Xuyên cũng không tùy tiện phát động tấn công, mà dừng lại trước mặt Downey, kể từ khi bắt đầu luyện tập cùng Ewing, tỷ lệ ném rổ thành công của cậu tăng lên không ít, cho nên cứ thử với Downey một lần đi! Nhiếp Xuyên lần thứ hai dẫn bóng, lúc vai cậu chếch sang bên trái, Downey đã làm xong tư thế chuẩn bị kèm sát, nhưng nhận lại không phải là Nhiếp Xuyên chuyển hướng về bên phải mà là nhanh chóng lùi về phía sau. Nếu như trong một trận đấu chính thức, Nhiếp Xuyên có thể ở khoảng cách này, an toàn chuyền bóng cho Ewing hoặc là Reese, nhưng bây giờ cậu chỉ có thể dựa vào chính mình. Downey nhanh chóng bám sát, cậu ta không định chưa không gian cho Nhiếp Xuyên xoay chuyển tình thế, lại không ngờ được là Nhiếp Xuyên nhảy lên tại chỗ, vung tay ném rổ! Từ sau lần thấy Owen ném bóng qua vai dạo trước, Nhiếp Xuyên đã ước ao rất lâu, Ewing vẫn luôn cùng cậu luyện tập động tác này từ bấy đến giờ, lần này rốt cuộc cũng có thể đem ra dùng rồi! Trái bóng xoáy một đường vô cùng mượt mà, tư thế trên không của Nhiếp Xuyên cũng rất xinh đẹp, nhưng chưa chuẩn bị gì đã nhảy lấy đà thế này, độ chính xác nhất định so với bình thường sẽ thấp hơn nhiều. Downey đuổi theo, chuẩn bị bắt bóng bật bảng, nhưng quả bóng lại vũng vàng rơi vào trong rổ. Nhiếp Xuyên siết chặt nắm đấm, cậu đột nhiên thấy vô cùng cảm kích kế hoạch huấn luyện kèm phụ trọng của huấn luyện viên Gordon, hiện giờ đối mặt với Downey, cậu cảm thấy dễ dàng hơn nhiều. Downey nhặt bóng về, lạnh lùng nhìn Nhiếp Xuyên. Nhiếp Xuyên giơ hai ngón tay với cậu ta, chỉ cần một quả nữa, cậu sẽ thắng. "Đừng có mà kiêu ngạo." Downey hừ khẽ một tiếng. Đến lượt Downey tấn công. Lần này cậu ta dốc hết toàn lực đột phá, phạm vi dao động vai khiến Nhiếp Xuyên phải rất cẩn thận mới không bị đánh lừa. Nhịp điệu biến hướng của Downey lúc nhanh lúc chậm, đột phá hàng phòng ngự của Nhiếp Xuyên. Nhiếp Xuyên cũng không chần chừ, lập tức áp sát đối phương, nhưng vẫn không tìm được cơ hội ngăn cậu ta lại. Nhưng người đứng xem xung quanh không ngừng cảm thán "Ồ —— Ồ ——", hai mắt Lily cũng tròn xoe nhìn, chỉ sợ Downey sẽ giành được điểm. Downey nhảy lên một cái, sức bật của cậu ta hết sức kinh người. Không có Black Mount và Carlo khống chế dưới giỏ, Nhiếp Xuyên biết mình nhất định phải dốc toàn lực ứng phó. Cậu cắn chặt răng, dồn sức xuống dưới chân, nhảy lên một cái. Tất cả mọi người ngẩng đầu theo, lộ ra biểu tình kinh ngạc, bởi vì ngón tay của Nhiếp XUyên đã đạt đến độ cao mà Downey đang giữ bóng. Một khắc đó, tất cả sức lực của Nhiếp Xuyên đều dồn đến đầu ngón tay, cậu mạnh mẽ đập quả bóng ra khỏi tay Downey. Bên ngoài sân lại một trận ồ vang. Một người đã từng xem Nhiếp Xuyên chơi một chọi một với Peter ở tiệc bể bơi thở dài nói: "Cái tên này hình như càng lợi hại hơn so với ngày trước rồi!" Tình huống như vậy hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Downey, Nhiếp Xuyên chạy như bay, đoạt bóng về, lúc xoay người lại, Downey đã phòng thủ ngay trước mặt cậu. Nhiếp Xuyên lừa bóng không chút do dự, cậu dùng tốc độ lớn nhất, phạm vi dao động vai rộng nhất, thành đạo điêu luyện dẫn bóng, tầm mắt Downey thậm chí còn chưa kịp đuổi theo, Nhiếp Xuyên đã vượt qua cậu ta, lên rổ ghi điểm! Sau khi Nhiếp Xuyên mô phỏng thành công bước chạy Châu Âu của Owen, Reese hầu như ngày nào cũng cùng cậu tập qua một lần, luyện cách thức qua người này trở lên nhuần nhuyễn tự nhiên, giống như phản ứng bản năng của thân thể. Downey nhắm mắt lại mỉm cười: "Quả nhiên là thực lực của DK!" "Cậu không cần thấy quá mất mát đâu, lúc tôi phát huy tốt, Owen Whishsaw cũng không ngăn được." "Cái gì? Owen Whishaw? Anh nói Owen Whishaw của CBU à?" Nhiếp Xuyên đi đến trước mặt Lily: "Có thể cho tôi xin lại đồ của mình không?" "Há, đương nhiên rồi." Lily đưa khối chì cho cậu. Nhiếp Xuyên nhét chúng lại vào bao cổ tay, sau đó phất tay với Lily: "Cám ơn nhé!" "Không cần cảm ơn... Không cần... Hoàn toàn không cần cảm ơn..." Lúc Nhiếp Xuyên đi rả khỏi sân bóng, Downey đuổi theo, khoác tay lên bả vai cậu: "Này! Anh đi đâu thế? Đi ăn cơm à? Dẫn tôi đi cùng với!" "Không thích." Nhiếp Xuyên trả lời. "Sao vậy? Anh giận đấy à? Cùng lắm thì tôi trần truồng dắt 'chim' đi dạo cho anh hả giận là được chứ gì?" Nhiếp Xuyên nhớ đến anh mắt của Downey trong trận đấu. Cái tên này chính là cùng một dạng như Owen. Bọn họ thoạt nhìn thì có vẻ rất thân thiện với người khác, nhưng chỉ chớp mắt một cái đã có thể ra tay tàn nhẫn rồi. "Không cần. Thời gian không sớm nữa, cậu nên bắt xe buýt về nội thành thì hơn." "Tôi ở lại đây!" Downey nói một cách hết sức đương nhiên. "Đây là đâu?" "Tôi không thể ngủ ở phòng anh à?" "Cậu nghĩ cậu có thể chen lên ngủ chung giường với Reese à?" Nhiếp Xuyên hỏi ngược lại. "Tôi có thể ngủ cùng anh mà!" "... Tôi không muốn." Nhiếp Xuyên cạn lời. "Này, đừng như vậy mà! Tôi ở xa lắm..." Downey kéo Nhiếp Xuyên lại. "Cậu từ xa tới đây là để tìm Reese đúng không? Bây giờ lại quấn lấy làm phiền tôi là sao?" Downey đành phải buông tay ra: "Tôi không có chỗ nào để ở lại cả." Nhiếp Xuyên không thèm để ý đến cậu ta, xoay người đi về phía nhà ăn của trường học. Cậu gọi cho mình một phần cơm sốt gà nấm, mới ăn được hai miếng, ngẩng đầu lên đã thấy Downey ngồi trước mặt mình, biểu cảm trông hết sức tội nghiệp. "Này, vừa nãy không phải trông cậu còn rất phách lối à? Cho nên bây giờ làm ơn đừng có trưng ra vẻ mặt đáng thương vô tội như bây giờ." Nhiếp Xuyên nghĩ thầm, có khi cái tên Downey này bị đa nhân cách cũng nên? Có lẽ chờ trở về cậu nên đề nghị Reese dẫn em họ mình đi khám bác sĩ tâm lý xem thế nào. "Nếu anh cảm thấy tôi giống làm nũng, vậy anh cũng mua một phần ăn cho tôi đi!" "Ha ha." Nhiếp Xuyên cười nhạt hai tiếng với Downey, hoàn toàn không có ý định mời cơm, chỉ thản nhiên xử lý hết suất ăn của mình, sau đó đứng dậy quay về phòng. Thành thật mà nói, cho dù Downey diễn xiếc lật mặt với cậu, Nhiếp Xuyên cũng không thấy chán ghét gì cậu ta lắm, có lẽ tâm trạng cậu không tốt là vì Downey nói tối nay muốn ngủ lại trong phòng của cậu và Reese thì đúng hơn? Nhiếp Xuyên cảm thấy giống như không gian riêng của mình bị người khác xâm phạm. "Rốt cuộc là anh giận cái gì? Anh đâu có cần trần truồng, dắt 'chim' đi dạo đêm đâu, còn lấy kỹ thuật chơi bóng của mình đè bẹp tôi rồi. Nói thật nhé, trông mặt anh giống y như trẻ con, hoàn toàn không thể tưởng tượng lại lợi hại như vậy." Đang chuẩn bị mở cửa, Nhiếp Xuyên xoay người lại, đột nhiên đẩy vai Downey, ấn cậu ta lên trên tường. Downey hoàn toàn không kịp phản ứng, mà Nhiếp Xuyên thì lại tới gần, nhìn chằm chằm vào mắt cậu ta nói: "Xin lỗi nhé, vì cái người lớn lên trông như trẻ con là tôi lại đánh thắng cậu. Hơn nữa, cậu lớn như vậy rồi, cũng phải hiểu được là mỗi người đều cần có không gian sinh hoạt riêng của mình, đúng không? Cho nên, làm phiền cậu, một là về nhà, hai là bắt xe buýt trở lại nội thành ở khách sạn đi." Downey nhìn ánh mắt nghiêm túc của Nhiếp Xuyên, khóe môi cong lên, nở một nụ cười tinh quái: "Anh thật không thân thiện gì cả. Không phải là phát hiện tôi là em họ của Reese, sợ tôi thu hút mất sự chú ý của Reese dành cho mình đấy chứ?" Nhiếp Xuyên cũng cười, cậu híp mắt lại, vỗ vỗ mặt Downey: "Bớt ở chỗ tôi giả vờ hư hỏng đi. So trình độ xấu tính, cậu còn kém Reese Reddington xa lắm. Chẳng lẽ không phải người em họ là cậu hớn hở khoe khoang với Reese mình được huấn luyện viên Gordon ngắm trúng, lại không ngờ Reese vậy mà không có chút phản ứng nào, cho lên mới lấy bạn cùng phòng của anh ta là tôi ra để xả giận hả?" Downey thu lại nụ cười trên mặt, hất tay Nhiếp Xuyên: "Anh có tin tôi đánh anh thật không." "Tôi tin. Nhưng mà Reese sẽ đánh cậu còn ác hơn." Lúc này, một giọng nói lạnh lùng truyền đến. "Các cậu đang làm gì?" Nhiếp Xuyên quay mặt sang, thấy Reese đang cầm sách đứng cách đó không xa, không biết đã nghe được bao nhiêu phần trăm cuộc nói chuyện giữa cậu và Downey rồi. "Tôi đang trình bày việc mình không muốn em họ của anh ở lại trong phòng ngủ của tôi." "Cho nên, em đang cảm nhận sự không thân thiện của bạn cùng phòng của anh với mình." Downey bổ sung. Nhiếp Xuyên lấy chìa khóa của mình ra, yên lặng mở cửa, sau đó đóng cửa phòng lại luôn. "Ơ hay? Anh còn chưa vào mà, sao anh ta lại đóng cửa luôn rồi?" Downey chỉ vào cửa phòng ngủ nói. "Cậu và Nhiếp Xuyên chơi một chọi một?" Reese lấy chìa khóa của mình ra, đi tới cửa, dùng ngữ khí bình thản hỏi. "Đúng vậy, hơn nữa còn là anh ta thắng, không biết anh ta giận cái gì nữa." "Chờ tôi cất sách xong sẽ đưa cậu đến khách sạn trong thành phố." "A, vậy anh ở lại khách sạn với em luôn à? Em còn muốn nói với anh về kỳ thi SAT của mình nữa!" Reese không trả lời, chỉ lần lượt xếp sách lên trên giá.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]