*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 08/06/2021 Edit: Nhật Nhật ... Sau khi Reese đi vào buồng tắm rồi, Nhiếp Xuyên thiếu chút nữa là muốn đập đầu vào bàn trà chết quách đi cho xong. Đừng có nói mấy lời trêu ghẹo người khác kiểu đó chứ! Lúc Reese ra khỏi nhà tắm, anh ta mang theo bút, ngồi xuống ghế bên đối diện, cầm tờ đề kia lên đọc rồi bắt đầu giải bài. Vẻ mặt anh ta so với lúc thường càng thêm chăm chú hơn, tư thế cầm bút cũng mang theo vẻ quý tộc tao nhã, khiến Nhiếp Xuyên nhịn không được nhìn chằm chằm theo. Nhìn một hồi, Nhiếp Xuyên thấy có chút rã rời, cậu nghiêng cầu, dựa lên thành ghế sô pha ngủ thiếp đi. Trong lúc mơ màng, có người đắp chăn lên cho cậu, dưới đầu cũng được kê thêm một cái gối mềm, ánh đèn cùng tối bớt. Cảm giác dễ chịu làm Nhiếp Xuyên không nhịn được chép chép miệng, ngủ càng say sưa. Có bóng người ngồi lên bàn trà, một tay chống lên chỗ thành ghế sô pha, cúi thấp người xuống, chạm khẽ lên môi Nhiếp Xuyên, đầu lưỡi mềm mại lướt qua khóe môi cậu, rồi chậm rãi chen vào. Nhiếp Xuyên vô thức mím mím môi, đẩy đầu lưỡi của mình lên một chút. Đối phương nhanh chóng ngồi thẳng lại, cứng ngắc ở chỗ cũ, mấy giây sau mới đứng dậy rời đi. Ngày hôm sau, Nhiếp Xuyên bị người ta đạp tỉnh. "Dậy đi, hôm nay phải chạy đủ ba nghìn mét." Giọng nói đặc biệt lạnh lẽo kia khiến Nhiếp Xuyên trong nháy mắt bừng tỉnh, bật dậy khỏi ghế sô pha. Chăn len từ trên người cậu rơi xuống, cậu chớp chớp mắt một cái, thấy bóng lưng đang đi về phía nhà tắm của Reese. Sao Reese lại ở trong phòng của cậu? Chu Bân đâu? Từ đã, chỗ này hình như không phải phòng ký túc xá của cậu đúng không? Nhiếp Xuyên giờ mới nhớ ra, tối qua cậu tới phòng của Reese, căn bản không quay về phòng mình! Cậu thế mà lại ngủ trong phòng khách của Reese cả một đêm? Nhiếp Xuyên vội vàng đứng dậy, nhấc mông ra khỏi ghế, còn đang nghĩ xem nên nói tạm biệt với Reese rồi đi khỏi đây kiểu gì thì đã nghe thấy tiếng của Reese từ trong phòng tắm vọng ra: "Dọn gọn lại ghế sô pha đi." Nhiếp Xuyên cúi đầu nhìn, giờ mới phát hiện có người kê gối đầu cho cậu, chăn cũng bị cậu làm rơi xuống sàn. Mấy cái này đều là Reese chuẩn bị cho cậu à? Cậu còn tưởng lấy cá tính của Reese, anh ta sẽ trực tiếp dựng cậu dậy, sau đó ném ra khỏi cửa chứ. Nếu không thì cũng là để mặc cậu nằm trên sô pha, ngủ đến chân cẳng co quắp, sau đó sẽ đứng từ trên cao nhìn cậu, ném ra một câu "Đây chính là hậu quả của việc không biết tự chăm sóc bản thân" các kiểu. Reese còn đang rửa mặt, Nhiếp Xuyên vội gấp gọn chăn gối, xoay người lại thì thấy tờ đề mà mình đưa cho anh ta, bên trên đã viết đầy đủ từ đầu đến cuối các bước giải đề. Đây là lần đầu tiên Nhiếp Xuyên nhìn thấy chữ viết tay của Reese, không cần biết là chữ số hay là các ký hiệu toán học, tất cả đều mang một loại cảm giác vừa tao nhã vừa nghiêm cẩn, nhưng lại không quá cứng nhắc. Nhiếp Xuyên cứ tưởng, cho dù Reese đồng ý giải đề giúp thì chắc chắn cũng sẽ cắt bớt vài bước giải bên trong, không ngờ người này lại viết tỉ mỉ như này, giống như là lo người khác xem không hiểu vậy. Lúc này Reese đã rửa mặt xong, đi ra, thấy Nhiếp Xuyên đang xem bài giải bèn hờ hững nói một câu: "Mấy đề này cậu hiểu hết không?" "Phần lớn... Đều làm được." "Toán cao cấp không phải là môn bắt buộc của cậu à?" Reese hỏi ngược lại. Thanh âm không lớn, ngữ khí cũng không nặng nề, nhưng Nhiếp Xuyên lại cảm thấy rất có trọng lượng. "À... Đúng thế! Nhưng mà tôi chỉ cần lấy được điểm khá là được rồi." Reese tiện tay mở một chai nước khoáng, ngửa đầu uống hai ngụm. Nhiếp Xuyên nhìn theo hầu kết lên xuống của anh ta, trong lòng bắt đầu nghĩ linh tinh lang tang: Mới sáng sớm ngày ra đã bày pose tạo dáng theo poster quảng cáo rồi à? "Những đề này cậu phải làm được hết. Đây là dạng đề nhất định sẽ có trong bài kiểm tra." Reese nói xong thì đi luôn vào nhà bếp, Nhiếp Xuyên nghe thấy tiếng nứt khi vỏ trứng đập vào thành chảo, mùi hương cũng bay ra. Cậu thấy có hơi đói đói. "Ồ, tôi biết rồi! Tôi sẽ xem kỹ hơn!" "Cho cậu năm phút để đánh răng rửa mặt. Trong phòng tắm có cốc với bàn chải đánh răng." Gì? Reese thế mà chuẩn bị cốc với bàn chải đánh răng cho cậu á? Đây là giả thôi đúng không? Nhiếp Xuyên đi đến trước bồn rửa mặt, cái cốc đánh răng thực chất chỉ là một cái cốc thủy tinh uống nước hết sức bình thường mà thôi, bên trong còn đang cắm một cái bàn chải mới. "Này, sao cái bàn chải này nhỏ thế?" Lại còn làm thành hình Spider Man nữa chứ? Đem quả Spider Man này nhét vào miệng cậu, như vậy có ổn lắm không? "Đấy vốn là mua cho cháu ngoại tôi. Cậu có ý kiến gì?" Reese chống một tay lên khung cửa phòng tắm, nghiêng mặt nhìn Nhiếp Xuyên. "Không có ý kiến gì hết! Đội ơn vô cùng!" Thật xin lỗi, Spider Man, thôi thì nhà mi chui vô miệng giúp tao đánh răng đi vậy! Bữa sáng Reese làm sandwich hết sức đơn giản, thế nhưng mùi vị thì thật sự rất đáng khen ngợi. Nhiếp Xuyên cắn hai ba miếng là đã xử lý xong một cái. Reese đẩy cốc sức tươi về phía trước, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn: "Uống hết đi." Mặc dù Nhiếp Xuyên không thích sữa bò tí nào, nhưng mà cậu biết mình cần bổ sung thêm canxi, cho nên chỉ có thể cần cốc sữa lên, ừng ực uống hết. Bài tập buổi sáng hôm nay Nhiếp Xuyên làm đến cuối cùng, huấn luyện buổi chiều là dựa theo kế hoạch đã định ra từ trước. Reese là một người giám sát rất nghiêm khắc, Nhiếp Xuyên tập thiếu một phút cũng không được. Sau khi kết thúc bài tập trong phòng tập thể hình, Nhiếp Xuyên đi vào phòng tắm với Reese. Thiết bị trong phòng tắm ở đây rất tốt, thành thật mà nói, Nhiếp Xuyên cảm thấy tắm ở đây còn thoải mái hơn là tắm trong phòng ký túc xá của cậu. Cậu biết Reese đang ở phòng ngăn bên cạnh. May mà ở đây không giống như phòng tắm công cộng trong ký túc xá trường cấp ba, ngay cả vách ngăn cũng không có, nếu không lấy cái thân thể gà còi của cậu mà so sánh với Reese, Nhiếp Xuyên cảm thấy mình sẽ không muốn tắm nữa, thà để bốc mùi vậy còn hơn. Phòng tập thể hình mà Reese dẫn cậu tới có vẻ khá là cao cấp, cho nên người tới đây tập cũng không nhiều. Mà tầm giờ này cũng chả có mấy ai đến, bên trong phòng tắm vòi sen trống không, ngoại trừ hai người họ thì cũng chỉ có hai, ba người nữa, đang vừa tắm vừa nói giỡn với nhau, còn đâu thì cũng chỉ còn tiếng nước chảy róc rách. "Này, Reese." Nhiếp Xuyên cứ cảm thấy nếu cậu đã cùng Reese đến phòng tập gym tập với nhau, thì cũng không thể một câu cũng không nói như bây giờ được. "Chuyện gì?" Reese vặn nhỏ nước lại, như là để nghe Nhiếp Xuyên nói rõ hơn. Nhưng như vậy lại khiến xung quanh trở nên càng yên tĩnh hơn, Nhiếp Xuyên cũng càng xấu hổ hơn. "Hôm nay là thứ sáu." "Sau đó thì sao?" Nhiếp Xuyên chỉ muốn khóc thôi, người này tại sao còn muốn cậu phải nói rõ ra nữa? Reese rốt cuộc là không nhớ thật, hay là đang đơ mặt trêu cậu vậy? "Nếu hôm nay anh không rảnh, thì tôi có thể để tiệm hoa gửi đi." "Tôi sẽ đi." Nhiếp Xuyên thở ra một hơi, sau đó lại không nhịn được dặn dò thêm: "Tôi biết anh không thích tham gia tiệc sinh nhật kiểu này, cũng không thân với Celine, nhưng xin anh trước mặt cô ấy có thể nói chuyện không quá gay gắt không... Hôm nay dù sao cũng là sinh nhật của cô ấy." Cửa buồn tắm của Nhiếp Xuyên đột nhiên bị gõ vang. "Ai vậy?" "Mở cửa." Giọng Reese truyền tới. Lúc này Nhiếp Xuyên mới nhận ra, tiếng nước phòng tắm bên cạnh đã sớm ngừng. "Tôi còn chưa mặc quần áo!" "Tôi bảo cậu mở cửa." Giọng nói của Reese thấp đi một quãng tám. Nhiếp Xuyên vội dùng một tay che người anh em của mình lại, một tay khẽ hé cửa, mở ra một khe nhỏ. Reese đẩy cửa ra đi thẳng vào, Nhiếp Xuyên hoàn toàn không có cách nào ngăn cản. Cậu giật mình lùi về phía sau, ngay cả người anh em nhỏ của mình cũng quên không buồn che lại nữa. "Tôi nói chuyện với cậu có dùng câu từ gì 'Gay gắt' không?" Reese nhìn chằm chằm vào Nhiếp Xuyên, ánh mắt như đang nghiền ép dây thần kinh cậu. So sánh với Nhiếp Xuyên không có gì che chắn, Reese đã quấn khăn tắm quanh eo rồi, chỉ để lộ ra nửa người trên, cái này trong nháy mắt khiến Nhiếp Xuyên nhớ đến động tác layup ngược rổ của Reese hôm trước, có thể làm được động tác layup đó, lực eo nhất định là rất mạnh. "Không... Không có..." Lúc này Nhiếp Xuyên hoàn toàn không còn nghĩ được gì nữa, Reese vươn tay chống lên bức tường ốp gạch men phía sau, cánh tay dán sát vào vành tai cậu, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần. Nhiếp Xuyên có thể nhìn thấy rõ giọt nước bám trên mặt đối phương đang trượt dần từ trên gò má xuống, gợi cảm chết người. "Vậy thì tại sao cậu lại phải lo lắng tôi sẽ nói cái gì đó 'Gay gắt' với Celine." "Tôi... Tôi chỉ là lo nhỡ cô ấy thổ lộ với anh, nếu anh không muốn nhận lời thì có thể từ chối nhẹ nhàng chút, hoặc là tốt nhất đừng từ chối ngay trong ngày sinh nhật của cô ấy là được rồi. Chỉ có vậy thôi..." Cái gì mà gay gắt với chả không gay gắt chứ! Tồn tại của Reese Reddington đối với Nhiếp Xuyên cũng đã là một chuyện hết sức 'Gay gắt' rồi! "Nhẹ nhàng và tinh tế là chuyên môn của cậu, còn tôi càng thích trực tiếp làm rõ hơn." Reese nhìn Nhiếp Xuyên, Nhiếp Xuyên vô thức lùi lại một bước, vai đụng vào giá để đồ sau lưng, có cái gì đó rớt xuống. Nhiếp Xuyên muốn khóc, cậu với Reese còn có thể nói chuyện tử tế với nhau được nữa không đây? "Được rồi, đau dài không bằng đau ngắn, nếu như anh cảm thấy trực tiếp từ chối tốt hơn, vậy cứ trực tiếp nói rõ đi..." Nhiếp Xuyên thử chui qua cánh tay Reese để rời đi, nhưng đối phương lại hoàn toàn không hề có ý định sẽ tránh ra. Không gian trong buồng ngăn vốn đã nhỏ rồi, Reese lại cách mình càng lúc càng gần, Nhiếp Xuyên cảm thấy cậu sắp hít thở không thông rồi. "Tôi... Xà phòng của tôi rơi rồi..." Nhiếp Xuyên dùng ánh mắt ra hiệu vị trí xà phòng rơi trên sàn. "Cậu muốn tôi nhặt xà phòng cho cậu à?" Reese nhướn mày, hỏi ngược lại. Đã rất lâu rồi Reese không nhướng mày với Nhiếp Xuyên, lần này vừa thấy Nhiếp Xuyên lập tức cảm thấy ba hồn bảy vía của mình đều bị dọa cho chạy mất dép. "Tôi tự mình nhặt... Tự mình nhặt." Nhiếp Xuyên ngồi xổm xuống, tay vừa mới chạm đến cục xà phòng thì nó lại bị trượt đến chỗ khác, cậu vòng qua Reese đuổi theo, cuối cùng cũng nhặt được nó lên. Reese vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ, Nhiếp Xuyên dựa vào góc tường, nở một nụ cười gượng gạo: "Anh tắm xong rồi ha, không thì ra ngoài chờ tôi một xíu?" Reese nhếch mép cười, trước khi đi ra, ánh mắt thoáng lướt qua phía dưới: "Lấy kích thước nhỏ xinh kia của cậu, cậu có chắc mình có thể thỏa mãn Celine không?" Mặt Nhiếp Xuyên tức thì đỏ bừng, cậu vừa nãy quên không che cho người anh em của mình rồi! Tôi nhỏ thì đã sao! Ít nhất so với tỷ lệ chiều cao của tôi thì kích thước đó là hết sức bình thường! Anh tưởng mình lớn thì ngon ăn hả? Cẩn thận bị siết gãy! Ngu ngốc! "À, quên chưa nói với cậu, ngoại trừ bắp chân, eo cùng mông của cậu cũng rất dễ khiến người khác nảy sinh ý tưởng kỳ quái." Nói xong, Reese mở cửa buồng ngăn, đi ra ngoài. Nhiếp Xuyên tức thì ngẩn ra. Ý tưởng kỳ quái gì cơ? A! A! Cái tên này nhất định là học theo Carlo để trêu cậu! Quá đáng quá thể! Đây chính là cái sự "Gay gắt" của Reese, không nể mặt nể mũi người ta tí nào cả! Tối thứ sáu, Celine và bạn học trong trường mở tiệc chúc mừng sinh nhật trong một quán bar gần trường. Ngay khi mọi người vừa bê bánh sinh nhật ra chuẩn bị thổi nến, thì đột nhiên có người hô lên: "Celine! Celine! Reese Reddington đến kìa!" "Ai cơ?" Celine kinh ngạc quay phắt người lại, tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa ra vào. Một người đẹp trai cao ráo, trên người mặc một chiếc áo len màu xám và quần dài màu kaki đi vào, trong tay còn cầm theo một bó hoa. Trái tim Celine đập thình thình, cô kéo cô bạn đứng bên cạnh, không ngừng hỏi đi hỏi lại: "Sao Reese lại đến đây... Anh ấy không thể nào là tới tìm tôi được, không thể nào là tới tìm tôi được..." Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Reese từng bước từng bước đi tới trước mặt cô. Khi Reese nhìn vào hai mắt của Celine, ngón tay Celine vô thức siết chặt lại, đây là lần đầu tiên cô được Reese nhìn như vậy, giống như toàn thế giới thì có cô là tồn tại. "Sinh nhật vui vẻ." Thanh âm Reese tựa như sâm panh ướp lạnh, Celine hơi hé miệng, lại hoàn toàn không biết mình nên nói cái gì. Mấy cô gái xung quanh lộ ra vẻ mặt vừa ghen tỵ vừa hâm mộ, tim Celine đập nhanh như trống bỏi. Mãi đến khi người bạn bên cạnh khẽ huých nhẹ vào lưng Celine một cái, cô mới hồi thần, giơ tay nhận lấy bó hoa Reese đưa tới. Không có hoa hồng đỏ rực rỡ nồng nàn, cũng không có hoa hồng phấn kiểu cách, Celine cảm thấy bó hoa thanh nhã này thực sự mang một phong cách rất riêng. "Cám ơn, hoa thật sự rất xinh đẹp." "Là Nhiếp Xuyên chọn cho cô." Reese lạnh nhạt nói. Celine sửng sốt một chút, sau đó ôm bó hoa nở một nụ cười: "Anh có thể tới nói một câu 'Sinh nhật vui vẻ' với em, em đã rất hạnh phúc rồi!" Còn ai chọn hoa không quan trọng. Vốn Celine còn đang giận dỗi Nhiếp Xuyên, nhưng lúc này đã hoàn toàn không còn trách móc gì cậu nữa. "Vậy Nhiếp Xuyên đâu? Cậu ấy không tới sao?" Trong nụ cười của Celine tràn đầy niềm vui sướng. "Tôi không cho cậu ấy đến." Thanh âm Reese vẫn bình thản y như trước. "Hả? Tại sao?" "Cô muốn biết tại sao à?" Reese hơi cau mày, khóe môi khẽ nhếch lên. Rất ít người từng nhìn thấy Reese cười, nên nụ cười nhẹ này lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người xung quanh. "À? Làm sao vậy?" Celine vô thức bước lên thêm một bước. Reese cúi thấp người, tới gần cô, dùng âm thanh mà chỉ Celine có thể nghe thấy, nói: "Bởi vì tôi không muốn cậu ấy tiếp tục ôm những mơ mộng viển vông với cô nữa." Đầu ngón tay Celine run lên một cái: "Cái gì." "Bởi vì tôi yêu cậu ấy." Caeline nhìn nụ cười trên môi Reese, ở trong mắt người khác, nó vô cùng quyến rũ, nhưng đối với cô mà nói, nó vừa tàn khốc vừa sắc bén phá vỡ tất cả mọi mong đợi, mọi ảo tưởng của cô, tất cả giống như một hồi chuyện cười. "Anh... Đang nói đùa sao?" Trong đầu Celine hoàn toàn trống rỗng. "Cô nói xem?" Reese đút hai tay vào túi quần, dùng tư thế vô cùng bình thản lộ ra nụ cười thích ý. "Không thể nào... Anh... Anh sao có thể yêu..." "Suỵt." Reese giơ một ngón tay lên, để lên môi. "Không thể nào. Chuyện này tuyệt đối không thể! Anh chỉ là vì không thích em, cho nên anh mới..." Nước mắt bắt đầu đảo quanh trong hốc mắt Celine. "Nếu cô đã biết chuyện, vậy không cần lãng phí thời gian trên người tôi nữa. Cũng đừng có sáp lại gần Nhiếp Xuyên, lợi dụng cậu ấy để tiếp cận tôi." Reese trực tiếp đâm thủng mục đích mấy hành động dạo gần đây của Celine, Celine chỉ cảm thấy vừa khó chịu vừa tức giận, không chỗ dung thân. "Thích một người vốn là chuyện hết sức đơn thuần. Sau này đừng có khiến mọi chuyện trở nên phức tạp như thế." Reese xoay người muốn rời đi, Celine lại kéo vạt áo của anh ta lại, nhỏ giọng nói: "Anh không sợ em sẽ nói chuyện này cho người khác biết sao?" "Tùy cô thôi, cô nói cho càng nhiều người biết càng tốt." Reese vốn không sợ cô nói chuyện này ra cho mọi người, vì căn bản sẽ không có ai tin người không ai có thể chinh phục như Reese lại đi thích một sinh viên Trung Quốc vô cùng bình thường như vậy. Người khác nghe nhất định sẽ cảm thấy là do Celine bị Reese từ chối cho nên cố tình bịa chuyện bôi nhọ anh. Reese đã rời đi, tất cả mọi người vây xung quanh Celine, cậu một câu tôi một câu hơi "Reese nói gì với cậu thế", "Sao anh ấy đã đi luôn rồi"? Celine hít một hơi thật sâu, lại trưng lên khuôn mặt tươi cười: "Anh ấy còn bận việc khác nữa! Chúng ta tiếp tục chơi đi!" Mà lúc này, Nhiếp Xuyên đang ngồi trên xe buýt để về nhà, cậu dựa đầu lên cửa sổ, tự hỏi trong lòng, không biết Celine đã nhận được hoa cậu gửi chưa. Cậu dùng điện thoại lướt xem tường facebook của Celine một chút, cô mới đăng một bức ảnh chụp lúc đang cùng mọi người thổi nến, bên cạnh chiếc bánh ngọt chính là bó hoa cậu đã đặt. Nhiếp Xuyên nở nụ cười, hoa đã đưa đến là tốt rồi. Cậu nhắn một tin cho Celine: Sinh nhật vui vẻ. Khiến cậu cảm thấy bất ngờ chính là, vừa qua mấy giây, Celine đã nhắn tin trả lời cậu: Cám ơn cậu đã tặng hoa cho tôi, cũng cám ơn cậu vì đã để Reese đưa hoa tới, tôi rất vui vẻ. Xem dáng vẻ này thì chắc Celine không giận cậu nữa rồi, Nhiếp Xuyên cảm thấy dễ thở hơn nhiều. Cậu nhắn lại: Cậu vui là tốt rồi. Celine: Tôi rất tò mò, cậu làm thế nào mà thuyết phục được Reese tới tặng hoa cho tôi thế? Nhiếp Xuyên gãi gãi mũi, cười trả lời: Nói thật là tôi cũng không biết mình đã thuyết phục anh ta kiểu gì nữa, anh ta đột nhiên đồng ý vậy thôi. Celine cúi đầu nhìn điện thoại, cô gõ vài dòng rồi lại xóa đi hết. Cuối cùng, cô mím môi, quyết định gửi một tin nhắn nữa qua: Reese nói anh ấy có người mình thích rồi, cậu có biết người đó là ai không? Nhiếp Xuyên gãi đầu, bất lực thở dài một hơi, đây chính là cách Reese dùng để từ chối Celine à? Thôi bỏ đi, nói là mình đã thích người khác vẫn còn hơn là nói thẳng toét ra kiểu "Tôi không có hứng thú với cô" hay là "Tôi hoàn toàn không thấy thích cô" các kiểu. Nhiếp Xuyên châm chước một hồi lâu rồi mới nhắn lại: Anh ta hầu như không kể cho tôi về chuyện riêng của mình, bọn tôi chỉ cùng nhau chơi bóng thôi. Celine: Ừm, được rồi, không cần biết là thế nào, anh ấy chịu tới tôi đã rất hạnh phúc rồi. Bạn tôi đang gọi, ngủ ngon nhé. Về đến nhà, Nhiếp Xuyên ăn một bát mì nấu bằng nước dùng hầm xương mẹ làm, lại được Celine tha thứ, Nhiếp Xuyên cảm thấy cuộc đời mỹ mãn hơn hẳn. Trong phòng bếp, mẹ vừa rửa chén, vừa lải nhải với Nhiếp Xuyên: "Tiểu Xuyên, Reese nói với mẹ, từ thứ ba đến thứ năm hàng tuần thằng bé đều sẽ về nội thành, nếu mẹ có nấu canh thì nó sẽ qua đây lấy. Thằng bé không phải lên lớp à con?" "Dá? Thứ ba đến thứ năm mỗi tuần ý ạ?" Cứ cho Reese là học sinh xuất sắc đi, không cần đến thư viện chuẩn bị bài, cũng không cần làm bài tập nhóm, nhưng chạy tới chạy lui từ trường vào nội thành như vậy, anh ta không thấy phiền hả? Rốt cuộc là có chuyện gì nhỉ? "Con cũng không biết à?" Mẹ Nhiếp Xoay đầu lại, "Mẹ còn tưởng hai đứa thân lắm, có chuyện gì cũng nói với nhau nữa chứ." "Không có, anh ta có nói gì với con đâu." Nhưng mà... Nếu Reese có thể nhân tiện mang canh xương đến trường cho cậu, thì không cần biết mỗi tuần anh ta đều quay về nội thành làm gì, Nhiếp Xuyên vẫn cảm thấy mình thực sự quá là may mắn. Đêm nay phải ngủ một giấc thật ngon, ngày mai còn đi gặp huấn luyện viên Gordon nữa. Nhiếp Xuyên làm bài tập nâng gót chân trước khi đi ngủ như thường lệ, sau đó lại tự mình xoa bóp bắp chân một lúc. Chẳng qua là khi bàn tay cậu tự ấn chân cho mình, trong đầu lại lơ đãng nhớ đến nhiệt độ khi Reese chậm rãi cho tay xuống dưới khăn mặt. "Má nó, thật là khủng khiếp." Nhiếp Xuyên xoay người, kéo chăn lên đắp, xong còn móc một viên sô cô la từ trong ngăn kéo cái bàn kê ở đầu giường ra, ăn xong thì tiện tay vứt luôn vỏ lên trên mặt bàn. "Tiểu Xuyên, con đừng có ăn đồ ngọt trước khi đi ngủ đấy nhé, có biết chưa?" "Dạ!" Cậu đã ăn xong rồi. Sáng hôm sau, Nhiếp Xuyên rời giường, lại ăn một bát mì nấu xương, sau đó dựa theo địa chỉ mà Carlo gửi cho, đi đến nhà huấn luyện viên Gordon. Ở sân bóng rổ trước khu nhà, quả nhiên cậu nhìn thấy huấn luyện viên Gordon mặc vest đen, đang khoanh tay ngồi trên băng ghế cạnh sân bóng. Mà Carlo và Reese thì đang chơi một chọi một! Đây là lần đầu tiên Nhiếp Xuyên thấy hai người họ đấu với nhau. Động tác của Reese vẫn sắc bén, quyết đoán y như trước, còn Carlo cũng không còn vẻ lười nhác mọi khi, mỗi một lần phòng thủ đều rất cẩn thận nghiêm túc, giống như một cái lưới, không cần biết Reese phá vây từ phía nào, anh ta luôn có thể kèm chặt Reese, khả năng phòng ngự đỉnh cao này, Nhiếp Xuyên chưa được thấy trong trận đấu tập hôm nọ. Nhưng kỹ thuật khống chế quán tính của Reese vẫn giúp anh ta thành công vượt qua Carlo, Carlo nhanh chóng tăng tốc đuổi theo, độ cao khi nhảy lên làm cho người xem kinh ngạc líu cả lưỡi. Nếu cứ như vậy mà có thể phá bóng sau lưng của Reese, vậy thì phải nói Carlo quá ngây thơ. Quả nhiên chỉ thấy Reese thay vì ném rổ một tay trên vai [1], lại vòng qua cánh tay Carlo đưa bóng vào rổ, ghi điểm. Lúc Carlo tiếp đất, hai tay anh ta chống nạnh thở dài một hơi: "A —— a —— Lại để cái tên nhà ông ghi được điểm rồi!" Huấn luyện viên Gordon vỗ tay đứng dậy, vỗ vỗ vai Carlo nói: "Nhưng năng lực phòng ngự sát người của trò đã tiến bộ rất nhiều. Năng lực giữ thăng bằng trên không của Reese không phải người bình thường nào cũng có thể đạt tới. Cho nên Carlo, khi trò đối mặt với một đối thủ như Reese, nhất định phải nghĩ trước được bước hành động tiếp theo, phản ứng càng phải nhanh nhạy hơn nữa." "Vâng, em biết rồi, huấn luyện viên." "Mặt khác, chú ý phối hợp với Black Mount, hai người chính là trụ cột mạnh nhất ở dưới rổ của DK." "Vâng, huấn luyện viên." Nhiếp Xuyên từ xa nhìn bọn họ, bỗng nhiên nhận ra, cậu không chỉ kém Reese rất xa, mà đối với Carlo cũng y như vậy. Huấn luyện viên Gordon nhìn thấy Nhiếp Xuyên đang đứng ngoài sân bóng đầu tiên, bèn cười cười với cậu: "Đứng ở đó là gì, còn không mau qua đây?" Trái tim Nhiếp Xuyên đập nhanh hơn, cậu đi đến trước mặt huấn luyện viên Gordon: "Chào huấn luyện viên." "Ừ." Huấn luyện viên Gordon nhìn Nhiếp Xuyên từ trên xuống dưới một lượt, chậm rãi lộ ra ý cười, "Allen, so với lần trước tôi nhìn thấy trò, thì trò trông rắn rỏi hơn không ít, ra dáng thành viên trong đội bóng rổ rồi đấy." Nhiếp Xuyên ngại ngùng cười một cái. Huấn luyện viên Gordon nói với Carlo: "Carlo, hôm nay trò làm đối tác luyện tập với Allen đi, tôi muốn xem xem Nhiếp Xuyên đã tiến bộ đến đâu rồi, tiện thể nghiệm thu thành quả huấn luyện của Reese luôn. Nếu hiệu quả không tốt, tôi sẽ cân nhắc xem có nên đổi người hợp tác khác cho Allen không." Nhiếp Xuyên há miệng, muốn nói là Reese đã tốt lắm rồi. Không có ai có trách nhiệm được như Reese nữa đâu. Nhưng không ngờ, Reese cũng rất lễ phép đáp lại: "Đúng, nếu hiệu quả không tốt thì có thể đổi cho Carlo kèm cậu ấy." ______________________ [1] Ném rổ một tay trên vai là một kỹ thuật tương đối phổ biến khi ném bóng ở cự ly xa trung bình. Kỹ thuật này thường được các đội sử dụng trong thi đấu, đặc biệt là khi ném phạt.
Đây là trống bỏi bên mình
Còn đây là trống bỏi bên Trung, bên mình hay gọi là trống lắc ấy
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]