Chương trước
Chương sau
31/05/2021
Edit: Nhật Nhật
Ờ thực ra hôm qua tôi làm xong chương này rồi, mà lười beta quá nên om đến hôm nay đó. Hí hí hí...
...
Khi lực của cậu truyền đến thắt lưng, nó sẽ dọc theo cột sống đi lên trên, tay cậu có thể chuẩn bị ném rổ, đây là 'Số hai'."
"Ừm."
"Tiếp đó, cậu đẩy bóng ra ngoài. Tưởng tượng đường cong khi bóng bay trên không, tưởng tượng khoảng cách từ đầu ngón tay cậu đến khung rổ. Đường parabol là một hợp lực, có thể phân tích thành phương thẳng đứng hướng lên và phương ngang. Cái này cậu hiểu được không?"
"Có thể." Nhiếp Xuyên gật đầu.
"Lực ở bắp tay cậu sẽ quyết định độ cao trái bóng có thể chạm tới, còn lực ở cánh tay cậu quyết định khoảng cách bóng bay tới. Khi cậu đứng ở cách rổ những khoảng cách không giống nhau, bắt tay và cẳng tay của cậu phải dùng một tổ hợp lực khác, như vậy mới có thể đạt đến độ cong hoàn mỹ để bóng vào rổ."
Reese nhồi bóng, di chuyển đến dưới rổ, từ đường ném bóng, từng bước lùi dần về sau cho đến khi đứng ở vạch ném ba điểm.
Từ tận đáy lòng, Nhiếp Xuyên không khỏi cảm thán, Reese thật là lợi hại!
"Nhiếp Xuyên, trên đời này, có thể có rất nhiều thiên tài có tố chất thân thể, có cảm giác phối hợp phi thường mà người khác không thể có. Nhưng dù là thiên tài, họ cũng cần vô số lần ném rổ mới có được kinh nghiệm, có thể đứng ở bất cứ vị trí nào cũng có thể ném trúng.
"Ewing với anh, ai là người ném rổ đỉnh hơn?" Nhiếp Xuyên vô thức hỏi.
Sau khi hỏi xong, Nhiếp Xuyên mới chợt cảm thấy mình bị mất não.
Cái vấn đề này... Có Reese ở đây đương nhiên là chỉ có một đáp án, chính là Reese cao to, đẹp trai, ngầu lòi các kiểu đỉnh hơn Ewing!
"Đương nhiên là Ewing."
"Hả?"
Đáp án hoàn toàn trái ngược với tưởng tượng của Nhiếp Xuyên.
"Nếu như năm ngoái chúng tôi có thể đánh vào bán kết, Ewing chắc chắn sẽ là MVP*. Nhưng đáng tiếc, chúng tôi không thể."
*Cầu thủ xuất sắc nhất.
Có cầu thủ giỏi như Reese, vậy mà năm ngoái DK không lọt được vào bán kết, điều này khiến Nhiếp Xuyên không nhịn, bắt đầu miên man suy nghĩ, không biết rốt cuộc trong giải đấu có bao nhiêu cao thủ.
"Hơn nữa cường độ tập ném bóng ba điểm của Ewing hơn tôi ít nhất là ba lần. Ở Trung Quốc các cậu có câu "Thiên đạo thù cần [1]" không phải sao, có lẽ Ewing chính là kiểu người như vậy."
Reese lùi về phía sau một bước, lại một bóng vào rổ dễ dàng.
Nhiếp Xuyên đột nhiên hiểu ra, Reese sắc bén nhưng không phải là tự phụ, ngược lại đối với người chăm chỉ nỗ lực, anh ta sẽ rất khiêm tốn.
"Được rồi, nhân lúc đền ở sân bóng còn chưa tắt, tập thêm mấy lần đi. Nhớ kỹ nhịp điệu."
"Ừm! Tôi biết rồi!"
Nhiếp Xuyên cầm bóng, đếm thầm trong đầu "Một —— Hai —— Ba!"
Cậu nhảy lên cao, ném bóng ra ngoài.
Bóng dọc theo tầm mắt Nhiếp Xuyên, vẽ là một đường cong, rồi vững vàng rơi vào bên trong rổ.
Nhiếp Xuyên vẫn còn đang đắm chìm trong cảm giác bóng, Reese đã lại ném bóng về cho cậu: "Làm theo cảm giác này, lại một lần nữa đi!"
Nhiếp Xuyên đón bóng, nhảy lấy đà ngay tại chỗ, lại là một bóng thành công.
"Rất tốt, nhớ kỹ cảm giác này, cả cách phát lực nữa. Khi thực sự ở trên sân đấu, đối thủ của cậu sẽ không cho cậu một giây nào để chuẩn bị, cậu cũng không thể giống như bây giờ, chỉ tập trung vào ném rổ. Cho nên cậu nhất định phải khiến thân thể của mình tạo thành một loại phản ứng tự nhiên đối với chuyện ném rổ, từ lấy đà đến phát lực đều làm một cách liền mạch, không do dự. Đấy là toàn bộ."
Nhiếp Xuyên nhận bóng, lần thứ hai nhảy lấy đà, bóng lập tức đi vào rổ.
"Nhiếp Xuyên, ở trên sân bóng, không có ai có tỷ lệ ném trúng một trăm phần trăm, thậm chí ba lăm phần trăm đã là rất cao rồi. Thế nên thời điểm cậu tới gần rổ ném bóng không cần quá áp lực bản thân, bởi vì cho dù bóng đập vào thành rổ, thì bên dưới vẫn còn có Black Mount và Carlo. Năng lực bắt bóng bật bảng của họ rất mạnh."
"Rõ rồi..."
Ngay tại một khắc Nhiếp Xuyên nhảy lên lấy đà, Reese đột nhiên vọt tới trước mặt cậu, nhảy lên thật cao, tay của anh ta thoải mái đập bóng của Nhiếp Xuyên xuống.
Nhiếp Xuyên giật mình muốn ngã ngồi ra phía sau, cổ tay lại bị Reese tóm lại, lôi một cái về vị trí cũ.
Trái tim Nhiếp Xuyên sắp từ trong lồng ngực nhảy vọt ra khỏi cổ họng, nhịp điệu ném rổ gì gì đó, tất cả đều bị cậu ném ra sau đầu.
"Trông cậu có vẻ rất sợ, nhưng chuyện này trên sân bóng chính là chuyện hết sức bình thường." Reese buông lỏng cổ tay Nhiếp Xuyên ra, " Nếu chỉ bị phá bóng có một lần mà đã làm tâm trạng cậu loạn lên như thế này, cậu sẽ thua một cách triệt để."
Trạng thái của Nhiếp Xuyên hoàn toàn bị Reese nhìn thấu.
"Nếu cậu bị chặn lại, cậu nhất định phải lập tức tiến vào trạng thái phòng thủ. Đừng quên, cậu là người tổ chức và liên kết mỗi một đợt tấn công cùng phòng thủ trong đội bóng. Nhanh chóng quay về phòng thủ, một lần nữa cắt đuôi người đang truy cản cậu, đảo ngược tình thế."
Trong thanh âm của Reese có sự ung dung và bình tĩnh.
"Ừm."
"Nhưng nếu cậu còn chưa bị cản phá, giả sử phản ứng của cậu đủ nhanh chóng, cậu sẽ có hai sự lựa chọn." Reese duỗi ngón tay ra, "Thứ nhất, đưa bóng chuyền cho đồng đội có vị trí ghi điểm tốt hơn cậu. Thứ hai, một lần nữa ném rổ. Chỉ là lần ném rổ này sẽ càng phải nhanh hơn lần đầu tiên."
Nhiếp Xuyên gật đầu. Nhưng cậu biết, lựa chọn thứ hai chỉ thành lập khi tiết tấu tới gần bỏ bóng vào rổ cùng với cảm giác ném đã hoàn toàn dung nhập vào trong xương tủy và trong mỗi bắp thịt.
"Làm lại, xem sau khi bị tôi cản phá, cậu còn có thể tìm lại nhịp điệu vốn có của mình không."
Nhiếp Xuyên hít sâu một hơi, thầm đếm ở trong đầu, sau đó nhảy lấy đà, bắp tay dùng sức, kết hợp với lực đẩy ở cẳng tay, bóng rời khỏi đầu ngón tay cậu, một lần nữa đi vào giỏ.
Ngay lúc đó, toàn bộ đền chiếu sáng ở sân bóng vụt tắt.
"Nhặt bóng lại, về ký túc xá thôi." Giọng nói của Reese trở thành thứ tồn tại duy nhất ở sân bóng lúc này.
Nhiếp Xuyên thu dọn ba lô của mình, cùng Reese rời khỏi sân bóng.
Suốt quãng đường, cả hai người đều không nói gì.
Một lần nữa Nhiếp Xuyên được hưởng đãi ngộ đặc biệt, được Reese đưa về tận cửa ký túc xá.
Chờ cậu quay lại, định nói một tiếng "Cám ơn" với Reese, thì đối phương đã đi xa.
Quay trở về phòng, Nhiếp Xuyên đã thấy Chu Bân đang ngồi ở trên giường cùng bạn gái nấu cháo điện thoại, trên mặt là cảnh "Xuân" sáng lạn. Nhiếp Xuyên trực tiếp lấy gối đầu ném lên mặt cậu ta, rồi mới đi vào nhà tắm tắm rửa.
Khi dòng nước từ trên đỉnh đầu dọc theo thân thể cậu uốn lượn chảy xuống, Nhiếp Xuyên lại chợt nhớ tới hai tay của Reese.
Nhớ cái cách anh ta nâng cậu lên, nhiệt độ lúc lòng bàn tay anh ta dán lên bụng chân cậu, đầu ngón tay anh ta dọc theo sống lưng của cậu đi lên trên như thế nào.
Thời gian tựa như đang trôi ngược trở về, trong đầu Nhiếp Xuyên tất cả đều là đôi tay của Reese.
"... Phiền chết được..."
Nhiếp Xuyên tắm xong, liền nằm lên giường lăn một vòng, chăn cũng bị cuộn lại theo người, cậu vừa ngả xuống gối đã lập tức thấy buồn ngủ.
Chu Bân ở giường đối diện vừa mới buôn điện thoại xong, nhìn thấy Nhiếp Xuyên đang nằm quay lưng lại với mình thì mở miệng nói: "A Xuyên, ông vừa đi đánh bóng rổ về à?"
"Ừ, tôi mệt lắm, ngủ đã."
Thực ra Nhiếp Xuyên hoàn toàn không ngủ được, cậu cứ có cảm giác như hai tay Reese vẫn còn đang chạm vào bắp chân mình.
Rất ấm áp, ấm áp đến nóng bỏng.
"Ông không ăn sô cô là à? Sô cô la Bỉ, nhập khẩu đấy."
"Không ăn."
"Không ăn cũng tốt, ông cứ toàn đánh răng xong lại ăn sô cô la, cẩn thận rồi có ngày sâu răng."
"Ôi dào, răng tôi chắc lắm, sẽ không bị sâu răng đâu." Nhiếp Xuyên không nhịn được khua khua tay.
Chu Bân cười nhẹ một cái.
Buổi chiều hôm sau, khi Ewing đang cùng Nhiếp Xuyên tập ném rổ, tròng mắt Carlo cũng phải rớt ra.
"Allen, cậu thực sự là tiến bộ thần tốc!"
Ewing đẩy bản mặt đang muốn dí sát lại của Carlo ra nói: "Đó là đương nhiên, Allen sao có thể giống với cái tên ngốc xít như ông được? Allen, có phải tối qua cậu tập muộn lắm không?"
Nhiếp Xuyên ngượng ngùng gật đầu: "Ừ. Nhưng mà đúng là giống như cậu nói vậy, tìm được cảm giác rồi thì tỉ lệ ném trúng sẽ cao lên rất nhiều."
"Không thể lười biếng, cậu phải luyện tập chăm chỉ vào đấy!"
"Tôi biết rồi."
"Đến thứ bảy phải thể hiện tốt hơn nhé!" Ewing nháy mắt một cái, mấy nốt tàn nhang lấm tấm trên má, kết hợp với đôi mắt to của cậu ta, khiến Nhiếp Xuyên đột nhiên cảm thấy hết sức không công bằng, rõ ràng trông Ewing so với cậu càng giống trẻ con hơn chứ.
"Nhưng mà cái tên Reese này thực sự là không có lòng gì cả! Chúng ta khổ cực cùng Nhiếp Xuyên luyện tập, cậu ta lại hết lần này đến lần khác nói mình có group work không thì cũng là có hội thảo." Carlo bất mãn nói.
Nhiếp Xuyên há miệng, muốn biện giải cho Reese mấy câu, nhưng lại nhớ lần trước anh ta đã nói không hy vọng có người biết anh ta dạy cậu chơi bóng, cho nên chỉ đành cắn răng đem lời đã sắp ra khỏi miệng nuốt trở về.
"Thôi, tính Reese cũng không thích hợp dạy người khác lắm, có bọn tôi là đủ rồi ha!" Ewing vỗ vỗ vai Nhiếp Xuyên nói.
Thời gian loáng một cái đã đến tối thứ sáu, nghĩ đế chuyện này mai cậu sẽ tham gia vào một trận đấu giao hữu, tuy chỉ là bọn Carlo lén lút liên hệ, nhưng Nhiếp Xuyên vẫn cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Cậu ở trên giường lăn qua lộn lại một hồi vẫn không thể ngủ được.
Chu Bân ở bên cạnh không nhịn được nữa, ngồi dậy nói: "A Xuyên, ông nếu thực sự không ngủ được thì hâm một cốc sữa tươi mà uống đi!"
"A, đúng thế!"
Nhiếp Xuyên nhớ Reese có nói uống sữa tươi có thể giúp cậu cao lên, bèn nhanh chóng hâm cho mình một cốc sữa nóng, tu ực một phát đến tận đáy.
Giày vò mãi, cuối cùng Nhiếp Xuyên cũng ngủ được, nhưng mà cốc sức kia lại phát huy một công dụng khác của nó... Trời còn trưa sáng, Nhiếp Xuyên đã mót tiểu, không nhịn được phải dậy đi vệ sinh.
Thành ra cả đêm, cậu ngủ không ngon một tí nào! . truyện xuyên nhanh
Sáng sớm, có xe dừng lại trước của ký túc xá của Nhiếp Xuyên. Đó là chiếc Mercedes của Carlo.
"Đi thôi! Nhiếp Xuyên!"
Trên xe của Carlo còn có cả Ewing và Black Mount nữa, Ewing vừa trông thấy mặt Nhiếp Xuyên thì lập tức bật cười vỗ vỗ vai cậu, nói: "Này... Cậu có phải hồi hộp lắm đúng không! Tôi trông cậu như là cả đêm không ngủ ngon giấc ấy!"
"Tất cả là do sữa bò gây họa." Nhiếp Xuyên lầu bầu nói.
Carlo cũng nhịn không được phá ra cười: "Đây chỉ là một trận đấu tập bình thường thôi! Thực lực của đối phương nằm trong top ba mươi hai, hơn nữa trung phong của họ năm ngoái đã tốt nghiệp, năm nay khéo thực lực còn không bằng năm ngoái ấy chứ, cậu căng thẳng như vậy làm cái gì!"
Đương nhiên là phải căng thẳng rồi.
Tôi không muốn làm vướng tay vướng chân mấy người đó!
Vẫn là Black Mount chu đáo nhất, anh ta nói với Carlo: "Tắt nhạc đi, để Nhiếp Xuyên ngủ thêm một chút."
"Reese đâu?"
"Cái tên Reese đó chắc là đã đi trước rồi, đúng không?"
Địa điểm đấu tập của bọn họ là ở thành phố bên cạnh, bệnh viện của Connor cũng ở ngay gần đó.
Lúc xe sắp đi vào đường cao tốc, Carlo nhận được một cú điện thoại.
"Hey, Reese, ông ở đâu rồi? Nhà hàng nào cơ? À, à... Được, vậy gặp nhau ở đó nhé!"
"Gì thế?" Ewing hỏi.
"Reese nói tới nhà hàng Trung Quốc ăn sáng rồi hãy đi. Nhưng mà... Sáng nay tôi đã dậy sớm ăn hai cái hamburger mất rồi!"
Black Mount đáp lời: "Nhưng trông Allen thì hình như sáng dậy cậu ấy cũng chưa ăn gì đâu. Đi nhà hàng Trung Quốc ăn chút gì đó cũng tốt mà."
Ewing cũng gật đầu.
_____________________
[1] Thiên Đạo thù cần, ý nói đạo Trời ban thưởng cho người cần cù, chăm chỉ. Câu nói "Thiên Đạo thù cần" có nguồn gốc từ câu: "Thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức" (Trời vận động mạnh mẽ, người quân tử nên cố gắng không ngừng) trong "Chu Dịch" và câu: "Thiên Đạo thù cần" trong cuốn "Thượng Thư". Đây là đạo lý nói rõ ràng rằng, siêng năng cần cù có thể xoay chuyển được nghịch cảnh trong cuộc đời con người.
Cái này là trích sách của Trung nên tôi để nguyên hán việt nhé.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.