Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
07/05/2021
Edit: Nhật Nhật
...
Carlo buông lỏng cổ áo của Nhiếp Xuyên ra, thay vào đó ôm lấy vai cậu, đương nhiên, nói là ôm lấy thì chả bằng nói là để Nhiếp Xuyên không nhân cơ hội chạy mất thì đúng hơn.
"Hey! Ewing! Đây là Allen! Allen, đây là cầu thủ chính thức của đội bóng rổ trường DK chúng ta, hậu vệ ghi điểm - Ewing Kyle! Trong giải đấu có thể xếp vào top mười hậu vệ xuất sắc nhất!"
Carlo hưng phấn bừng bừng giới thiệu hai người với nhau, nhưng cậu trai tên Ewing kia có vẻ càng tức giận hơn.
"Ông vừa mới nói 'Top mười' đấy hả?" Ewing đứng dậy, ngón tay vẫn xoay xoay bóng, đi về hướng Carlo.
Nhiếp Xuyên bây giờ mới phát hiện, tuy Ewing lớn trên mặt mũi trông có vẻ trẻ con, nhưng chiều cao chắc chắn phải hơn 1m80.
Cậu ta dùng sức nhai nhai viên kẹo cao su trong miệng, cứ như thể nó chính là Carlo vậy. Cậu ta thổi một cái bóng, cố ý để đến lúc mình cách Carlo rất gần rồi mới cho nó nổ bép một cái rất to.
Carlo rốt cục nhận ra vấn đề, vội đổi giọng: "Là top năm! Top năm! Ha ha ha!"
"Top năm?" Ewing duỗi tay, vỗ lên ót Carlo một cái, "Ông có tin tôi vặt đầu của ông xuống làm bóng chơi không?"
"Ây... Vậy top ba... Ông cũng không thể tự phong như vậy đúng không!" Carlo ôm chặt cái ót mới bị ăn đánh của mình.
"Hừ." Ewing hừ lạnh một tiếng, đi quanh Nhiếp Xuyên nửa vòng.
Nhiếp Xuyên cảm giác mình như miếng thịt đang nằm trên thớt vậy.
Sau đó Ewing đưa tay ra áng chừng chiều cao trên đỉnh đầu cậu: "Đứa nhóc này thấp thật đấy."
Ewing vừa nói đã đụng trúng ngay hai cái vảy ngược của Nhiếp Xuyên. Thứ nhất, cậu ta nói Nhiếp Xuyên là "Đứa nhóc", thứ hai, cậu ta nói Nhiếp Xuyên "Thấp".
Thế nhưng mà Nhiếp Xuyên lại chỉ có thể nhịn không phát cáu, nguyên nhân rất đơn giản, bọn họ người đông thế mạnh chứ sao! Chính cậu căn bản chạy không thoát, đánh cũng không đánh lại!
Ewing trực tiếp bỏ qua phản ứng của Nhiếp Xuyên, đi đến trước mặt Reese, dùng cùi chỏ huých anh ta một cái: "Này, đừng nói là ông cũng ưng nhóc con tên "Allen" này đấy nhé?"
"Không hẳn." Reese hờ hững đáp.
"Này —— Reese!" Carlo bất mãn quay người lại, "Nếu ông không đồng ý thì tới đây làm cái gì?"
"Tôi sợ cậu chơi hỏng cậu ta. Đừng để bị cấm thi đấu."
Cái gì... Cái gì gọi là "Chơi hỏng".
Lúc này, một người siêu cao khác, khiến Nhiếp Xuyên tuyệt đối phải ngẩng đầu ngưỡng mộ đi tới.
Ewing tung tăng chạy đến, vỗ đối phương một cái: "Black Mount! Ông đến rồi! Ông xem Carlo tìm người thế nào đến kìa! Đầu của cậu ta chắc chắn là bị bóng rổ đập lủng rồi!"
"Ở đâu cơ?" Người được gọi là Black Mount nhìn quanh bốn phía, tầm mắt không dừng trên người Nhiếp Xuyên chút nào.
"Ở đây." Carlo vỗ vỗ Nhiếp Xuyên.
Chờ Black Mount càng lúc càng đến gần, Nhiếp Xuyên nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.
Ấu mài gớt... Thằng cha này cao quá vậy trời...
So với thái độ không hài lòng với Nhiếp Xuyên của Ewing, Black Mount ngược lại cúi đầu nhìn cậu, chăm chú nhìn Nhiếp Xuyên từ đầu đến chân.
"Allen, đây là trung phong của đội bóng, Blake Stanley, biệt danh là Black Mount*." Carlo rất nghiêm túc giới thiệu đồng đội của mình cho Nhiếp Xuyên, "Black Mount, đây là Allen. Cậu ấy dẫn bóng thật sự rất không tồi!"
*Ban đầu tôi định để thành Núi Đen cho nó hình tượng, nhưng mà tên gốc bọn này có từ Blake, đồng âm với Black, với cả bạn là người Mỹ nên tôi để lại thành tiếng Anh cho nó chuẩn.
Ewing đi đến bên cạnh Black Mount, một bên dựa đầu vào người anh ta nhai kẹo cao su, một bên dùng ngữ khí xem thường nói: "Black Mount! Ông nghĩ cái tên này thực sự chơi được hả? Tôi thấy toàn thân trên dưới của cậu ta chả có tí cơ bắp hay sức bật nào! Có khi chưa kịp ra tay đã bị đánh bay rồi! Nếu lên sân bóng thật, ngoại trừ đứng yên làm nền, thì có khi ngay cả trái bóng cũng không kịp sờ vào ấy chứ!"
"Ừ! Đúng đấy! Tôi và các anh không cùng một đẳng cấp! Vậy, giờ tôi đi về trước nhé! Tôi còn bài thảo luận nhóm chưa làm đây!"
Nhiếp Xuyên đang định đánh bài chuồn, lại không ngờ Black Mount thế mà cởi áo khoác thể thao của mình ra thật, đưa cho Ewing đang đứng bên cạnh.
"Có năng lực hay không, thử một lần là biết."
Black Mount xoay xoay cổ tay làm khởi động, thậm chí trong hạ thấp trọng tâm, làm ra tư thế phòng ngự.
Nhiếp Xuyện trợn trắng mắt.
Carlo thì rõ ràng là có bệnh thần kinh rồi, lẽ nào cái tên Black Mount này cũng lây bệnh của Carlo nữa à?
"Allen! Lên đi! Để Black Mount thấy được sự lợi hại của cậu! Cậu chỉ cần coi cậu ta như cái tên hôm nọ đánh bóng với cậu là được rồi!"
Black Mount giang hai tay ra, bán kính phòng ngự của anh ta hoàn toàn vượt xa Mark, bất kể là trên dưới, trước sau, trái phải, Nhiếp Xuyên hoàn toàn không cảm thấy mình việc gì mà phải làm ra hành vi "Sắp chết còn giãy giụa" cả.
Cậu lùi về phía sau một bước, lắp bắp nói bằng tiếng Anh: "Tôi... Tôi thực sự có hẹn đến thư viện... Với bạn..."
Ewing hừ khẽ một tiếng, Carlo vẫn đang cố gắng không ngừng, nỗ lực thuyết phục Nhiếp Xuyên.
Lúc này, Reese vẫn luôn khoanh tay đứng ngoài sân bóng lạnh lùng nhìn tất cả, bỗng nhiên mở miệng nói với Chu Bân: "Cậu trông có vẻ thông minh hơn Nhiếp Xuyên rất nhiều."
Chu Bân ngẩn người, bởi vì Reese trực tiếp gọi trên tiếng Trung của Nhiếp Xuyên, hơn nữa phát âm còn khá là chuẩn.
"À... Chắc là vậy... Điểm SAT [1] của tôi cao hơn cậu ấy..."
"Vậy chắc cậu cũng biết đội bóng rổ của DK trong giải đấu do NCAA tổ chức thường vào được đến vòng tám đội mạnh nhất."
"Ừm... Có biết." Chu Bân gật gật đầu.
"Thế cậu hẳn phải biết NCAA là cái nôi của NBA [2] đúng không?" Reese lại hỏi.
Chu Bân tiếp tục gật đầu, cậu và Nhiếp Xuyên chỉ là hai đứa ngốc, sống ở kỷ nguyên 2D, chỉ biết ăn sô cô la với chơi game mà thôi, cậu ta dùng sức gật đầu khẳng định: "Tôi đương nhiên là biết."
"Có rất nhiều người mơ ước được bước chân vào NBA, nhưng hầu hết đều cách nó rất xa. E là Nhiếp Xuyên đối với NBA cũng không có bất cứ hứng thú gì, nhưng đây có lẽ chính là một bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời, có thể dẫn cậu ta đi đến đỉnh vinh quang, cậu xác định cậu ta không cần bắt lấy nó?"
Chu Bân ngẩn ra, lời Reese Reddington nói rất lý trí, lý trí đến độ lạnh như băng.
Chính là bởi vì như vậy, nên lại thành ra không quá thuyết phục.
"Nhiếp Xuyên... Cậu ấy có được không?"
"Cậu ta có được hay không, tôi không biết. Nhưng mà Carlo trước sau vẫn tin rằng, Nhiếp Xuyên có thể thực hiện đường chuyền của Chúa."
Chu Bân nhìn gò má của Reese, dùng sức nuốt nước miếng.
Mấy giây sau, Chi Bân đột nhiên dùng tiếng Trung hét lớn về phía Nhiếp Xuyên: "A Xuyên! Tôi nói với ông này, mấy người bọn họ đang đánh cược với nhau đấy! Nếu ông có thể lừa bóng qua được Black Mount, họ sẽ mua cho ông đủ bộ trang bị qua cửa cấp mười 'Breaking Dawn*'!"
*Cái này là tên game, mà tôi search nó ra game Mist World của NetEase, không biết có đúng không nữa.
"Hả? Gì cơ?" Hai mắt Nhiếp Xuyên tức khắc trợn to, cậu nhìn về phía Chu Bân.
Chu Bân gật đầu lia lịa: "Thật đấy! Giải quyết Black Mount! Xong xuôi chúng ta về vượt ải!"
"Breaking Dawn" là game online mà dạo này Nhiếp Xuyên đang cày, nhưng đến ải thứ chín, thì vì trang bị không đủ mà đánh một tháng rồi cậu vẫn chưa qua được màn, gấp đến độ Nhiếp Xuyên ăn hết cả một lọ ớt Lão Can Mụ, trên trán còn mọc mấy cục mụn thanh xuân...
Vừa nghĩ đến những trang bị kia, Nhiếp Xuyên lập tức quay người nhìn Black Mount.
Được rồi, nếu lừa được bóng qua tên này, cậu sẽ có trang bị game mình mong ước bấy lâu này!
Còn nếu không được, thì cũng chả mất miếng thịt nào!
Nhiếp Xuyên hít một hơi thật sâu, nhận trái bóng Carlo chuyền tới, sợ hãi khi phải đối mặt với Black Mount cũng giảm đi không ít.
Cậu trước tiên tiếp cận Black Mount, tính thăm dò đối phương, làm mấy động tác giả, nhưng trong nháy mắt lại thu lại.
Cậu làm động tác như vậy mấy lên liền, phạm vi lần sau càng lớn hơn lần trước.
Ewing ngừng nhai kẹo cao su, khẽ hừ một tiếng: "Còn biết thăm dò phạm vi phòng ngự của Black Mount, xem ra đầu óc của cậu ta so với ông tốt hơn không ít đấy, Carlo."
"Này, đừng có đánh giá thấp cậu ấy, nếu không ông sẽ hối hận đấy." Thanh âm Carlo chùng xuống.
Ewing kẹp miếng kẹo cao su ở giữa hàm răng, cậu ta nhíu mày, nhìn thân ảnh Nhiếp Xuyên, hoàn toàn không nghĩ ra Nhiếp Xuyên sẽ vượt qua hàng phòng ngự không góc chết của Black Mount như thế nào.
Nhiếp Xuyên không ngừng thăm dò, vẻ mặt nghiêm túc của Black Mount làm cậu thấy vô cùng kinh ngạc. Cậu vốn coi mình như một con gián, ở trước mặt Black Mount bất cứ lúc nào cũng có thể bị giẫm bẹp, nhưng mỗi một lần cậu thăm dò đối phương đều vô cùng cận thận phòng ngự, thái độ như vậy, cũng dần dần kéo Nhiếp Xuyên vào bầu không khí của cuộc đấu.
Ở một giây nào đó, Nhiếp Xuyên đột ngột tăng tốc, lừa bóng rất nhanh vào giữa hai chân, đột phá bên cánh trái của Black Mount, nhưng rất nhanh cậu đã bị đối phương chặn lại.
Nhiếp Xuyên ngay lập tức dừng động tác, làm động tác chuyển hướng, tất cả mọi người đều nghĩ đó là động tác giả, bao gồm cả Black Mount, ngay khi Nhiếp Xuyên chuẩn bị chuyển trọng tâm về phía bên phải, cậu lại đột ngột thay đổi, vòng nữa vòng, vượt qua người Black Mount, chạy về phía rổ.
"Ặc ——" Ewing trợn to hai mắt, duỗi cổ ra muốn xem cho rõ.
Carlo giơ tay muốn vỗ tay khen ngợi.
Nhiếp Xuyên đang muốn chạy ba bước lên rổ, lại chỉ nghe "Rầm ——" một tiếng, Black Mount dễ như ăn cháo từ phía sau đập bóng ra khỏi tay cậu.
Lực độ kia, mạnh đến độ khiến Nhiếp Xuyên thiếu chút nữa là ngã bệt xuống đất.
"Fu** —— Cậu ta là đồ ngu à! Hay là uống nhiều Coca quá, trong đầu toàn nước vậy!" Ewing đột nhiên đứng bật dậy, chỉ vào Nhiếp Xuyên mắng mỏ không chút nể nang, "Có ai ngớ ngẩn như cậu không? Biết là phía sau mình có một tên vừa đen vừa to, thế mà còn muốn layup? Cậu có phải cực kỳ thích bị người khác phá bóng không! Nghĩ trước mà không biết nghĩ sau! Sao không dùng não nghĩ xem sau lưng mình là ai! Cậu cho là trên sân bóng rổ chỉ có mỗi mình mình thôi đấy phỏng! Thực sự là một đống rác rưởi!"
Một Ewing có khuôn mặt baby lại văng tục, còn chửi như hát hay nữa.
"Được rồi! Được rồi! Ông không thấy à? Cậu ta vừa nãy lừa bóng qua Black Mount, hai lần chuyển hướng một nửa, còn giữ bóng vòng qua, đột phá hàng phòng ngự của Black Mount! Như vậy đã là rất giỏi rồi! Ewing, ông có làm được như thế không?" Carlo hỏi ngược lại.
Ngay sau đó cậu ta lập tức bị Ewing cú lên đầu một cái cực mạnh.
"Phí lời! Ông nói tôi có được hay không?"
"... Ông đương nhiên là được rồi..." Carlo cảm thấy đầu mình cũng bị Ewing gõ cho xoay mòng mòng rồi.
Nhiếp Xuyên thở ra một hơi.
Cậu cũng biết làm sao được, ba bước lên rổ là cách chắc chắn nhất để cậu có thể ghi điểm.
Chả lẽ jump shot* luôn à?
* Trong bóng rổ, người chơi có thể ghi một điểm bằng cách nhảy thẳng lên không trung, đưa bóng qua đầu và ném bóng theo đường vòng cung cao về phía rổ để ghi điểm.
Xác suất bóng lọt ra ngoài là 100% đấy.
Black Mount ném bóng về cho Nhiếp Xuyên, vỗ tay một cái nói: "Hey, tiếp nào!"
Tiếp?
Nghĩa là cậu còn cơ hội đúng không?
Nhiếp Xuyên thở ra một hơi, cậu biết mình nhất định phải cách Black Mount xa hơn, nếu không cho dù cậu có lừa bóng được qua đối phương, cũng không có cách nào nhanh chóng ném bóng vào rổ được cả.
Cậu đối mặt với Black Mount, đột nhiên mạnh mẽ nghiêng người thăm dò phía góc trái của đối phương, Black Mount chuyển động cùng một hướng với cậu, nhưng hiển nhiên là vẫn có sự đề phòng, xem ra đã nhìn ra được đây chỉ là động tác giả của cậu. Bởi vì chân trái Nhiếp Xuyên bước ra không phải là một bước tấn công.
Giữa lúc Ewing đang không ngừng căn nhằn trong lòng, bước thăm dò của Nhiếp Xuyên quá giả tạo, thì quả nhiên cậu chuyển lại trong tâm về phía bên phải, Black Mount phản ứng hết sức nhanh chóng, lập tức đuổi theo, nhưng làm cho tất cả mọi người kinh ngạc chính là Nhiếp Xuyên lại tức khắc nghiêng về bên trái, mạnh mẽ vượt qua Black Mount, cấp tốc chạy đến trước rổ.
_______________________
[1] SAT là bài kiểm tra đánh giá năng lực chuẩn hóa được sử dụng rộng rãi cho xét tuyển đại học trong hệ thống giáo dục Mỹ. Được giới thiệu lần đầu năm 1926, tên gọi và cách thức tính điểm được thay đổi nhiều lần, tên ban đầu là Scholastic Aptitude Test (Bài Kiểm Tra Năng Lực Thường Niên),sau đó là Scholastic Assessment Test (Bài Kiểm Tra Đánh Giá Thường Niên),tiếp đó đổi thành SAT I: Reasoning Test (SAT I: Bài Kiểm Tra Lí Luận),sau nữa là SAT Reasoning Test (Bài Kiểm Tra Lí Luận SAT) và hiện nay gọi đơn giản là SAT.
SAT được sở hữu và cho ra mắt bởi College Board, một tập đoàn tư nhân phi lợi nhuận tại Mỹ và được phát triển, quản lý bởi Educational Testing Service dưới danh nghĩa College Board. Bài kiểm tra nhằm mục đích đánh giá kiến thức của học sinh chuẩn bị vào đại học.
[2] NBA (National Basketball Association) là một liên đoàn tổ chức giải bóng rổ chuyên nghiệp ở Bắc Mỹ. Liên đoàn bao gồm 30 đội (29 ở Hoa Kỳ và 1 ở Canada) và là một trong bốn giải đấu thể thao chuyên nghiệp lớn ở Hoa Kỳ và Canada. Đây là giải đấu bóng rổ nam chuyên nghiệp hàng đầu trên thế giới.
Liên đoàn được thành lập tại Thành phố New York vào ngày 6 tháng 6 năm 1946, với tên gọi Hiệp hội Bóng rổ Hoa Kỳ (BAA). Ngày 3 tháng 8 năm 1949, nó được đổi tên thành Hiệp hội Bóng rổ Quốc gia, sau khi hợp nhất với Liên đoàn Bóng rổ Quốc gia (NBL). Mùa giải thông thường của NBA kéo dài từ tháng 10 đến tháng 4, với mỗi đội chơi 82 trận. Giải đấu playoff của liên đoàn kéo dài đến tháng Sáu. Tính đến năm 2020, các cầu thủ NBA là những vận động viên được trả lương cao nhất thế giới tính theo mức lương trung bình hàng năm cho mỗi cầu thủ.
NBA là một thành viên tích cực của Bóng rổ Hoa Kỳ (USAB),được FIBA (Liên đoàn Bóng rổ Quốc tế) công nhận là cơ quan quản lý quốc gia về bóng rổ tại Hoa Kỳ.
Cái game gì đó đây, giao diện trông thế này này.

Tương ớt Lão Can Mụ là một trong những loại thực phẩm truyền thống ở Quý Châu. Được đưa vào sản xuất theo dây chuyền từ năm 1996.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.