"Cô ước đi." Mộ Diễn ngồi ở bên trong, sắc mặt của anh dưới ánh đèn hết sức nhu hòa.
"Còn không có một cây nến thì ước kiểu gì" Người đàn ông này thật đúng làchưa từng trải qua bữa tiệc sinh nhật nào sao? Tử Ca nhẹ liếc Mộ Diễnthấy trên tay anh đang cầm một cây nến
Mộ Diễn lên tiếngchê cười, thân thể anh ung dung tự tại áp lưng vào chiếc ghế sofa, trênmặt thoáng qua vẻ vô lại,"Hạ Hạ, cô cảm thấy ước nguyện trước ngọn nếnnày hay trước tôi thì tốt hơn?"
Ngữ khí của anh ổn định màngông cuồng, mang theo vẻ bá đạo của Mộ Diễn, tay Tử Ca cầm nến dừng một cái, cô ngẩng đầu lên liền thấy Mộ Diễn khuých hắc tròng mắt nhìn chằmchằm cô, đó là ánh mắt nhìn thấu tâm tư người khác.
Tronglòng có chút mềm mại, không nói rõ được cảm giác bây giờ, cô nắm chặtcây nến trong tay, dường như muốn bẻ gãy nó. Tử Ca cúi đầu, nét mặt củacô biến mất trong bóng đêm.
Cô làm sao có thể quên, cảm xúccủa anh đối với cô có quá nhiều tạp chất, Mộ Diễn tin cô sao? Đột nhiênbuông tay, cây nến thả về chỗ cũ, lúc Tử Ca ngẩng mặt lên là lúc gươngmặt cô đã vui vẻ trở lại, một tay chống cằm, tùy ý cười,"Thật sự anh sẽcho tôi một điều ước sao? Nhưng anh có tính toán tiền vốn không?"
Lông mày Mộ Diễn giương nhẹ, anh nghiêng người tiến lên phía trước, để choTử Ca nhìn thấy rõ đáy mắt chứ đựng sự tự tin của anh,"Hạ Hạ, tôi sẽkhông để mình lỗ vốn. Nhưng mà. . . .
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-me-chiem-doat-co-gai-cho-can-ro/2022818/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.