"Thương Lang? Anh làm sao có thể. . . . . ."
Trong bóng đêm, hơi thở của người đàn ông phối hợp cùng không gian tăm tốitạo thành một khối khí, Tử Ca muốn xoay người lại nhưng bị anh ta chặnlại, bàn tay anh ta dán trên bàn tay nhỏ bé của cô, nhiệt ấm đánh úplại, "Đừng quay đầu, tôi qua đây vì nghĩ cô không an toàn."
Câu nói của anh ta khiến sự uỷ khuất trong lồng Tử Ca càng phóng đạihơn, mũi chua chát, Tử Ca chỉ cảm thấy hốc mắt có nhiệt , cô ngừng thởđể cho ý nghĩ chua chát thu hồi lại, "Tôi cực kỳ an toàn, Thương Lang,anh không cần lo lắng cho tôi."
Mũi ngửi thấy mùi máu tanhcực kì nhạt, hoà vào màn đêm lạnh giá, mùi máu nhạt nhoà không phải aicũng nhận ra được. Cô hốt hoảng định quay đầu nhưng bị Thương Lang đèlại không cho nhúc nhích "Thương Lang, anh, anh bị thương?"
Giữa một mảnh tối tăm là khoảng trời xanh biếc. Tay của người đàn ông đặttrên vai cô bỗng nhiên run run, qua một lúc lâu sau mới nghe được thanhâm của anh ta, "Không có, không phải tôi."
Tử Ca thả lỏngngười, cô ngồi yên trên ghế dài, tâm tình có chút phức tạp. Không phảiThương Lang bị thương, nhất định sẽ có người khác bị thương. Cô khôngphải người trách trời thương dân đên nỗi đi suy xét chu toàn xem ngườikhác bị gì, đây là chuyện của Thương Lang , cô vô pháp tiếp thu.MiuDĐLQĐ
"Thương Lang, tuy không biết nguyên nhân, nhưng là có thể buông tha cho ba tôi không?"
Không khí u ám, Thương Lang không trả lời,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-me-chiem-doat-co-gai-cho-can-ro/2022808/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.