RẦM!!!
"NGƯƠI NÓI SAO? CÔ ẤY ĐÃ TRỞ VỀ THÀNH PHỐ M???" Phong Đằng trừng to mắt giận dữ, nắm tay đánh mạnh xuống mặt bàn
"Thưa lão đại, bọn thuộc hạ thật sự không biết tiểu thư đã rời đi từ lúc nào. Chỉ biết rằng quản gia lên phòng tiểu thư gọi mãi nhưng không thấy cô ấy trả lời nên chúng tôi mới cả gan xông cửa vào. Kết quả cô ấy đã biến mất, chỉ có tấm vải cột ở cửa sổ nối xuống mặt đất"
Anh xoa mi tâm ngồi xuống. Ở cạnh Tử Kỳ bao năm qua, anh vẫn không thể thu phục được cô. Con người này cho dù có dùng đến biện pháp mạnh hay yếu, cô ta vẫn tìm mọi cách chống đối anh
"Lui đi"
"Dạ vâng"
Thành phố M? Đúng lúc đấy! Trùng hợp anh cũng dự định đến đó để gặp một người. Xem như Tử Kỳ đi trước anh một bước vậy
~~~~~~~*~~~~~~~
"Treo giải thưởng cho ai tìm được người phụ nữ đó. Không được làm hại đến bà ấy dù chỉ một sợi tóc" Vệ Thần nói
"Dạ vâng"
Tử Kỳ ngậm que kem trong miệng vui vẻ đi dạo, ở đây thật nhiều trẻ con, bọn chúng dễ thương vô cùng. Người dân ở đây rất tốt bụng nha! Họ biết cô thích ăn kem nên đã tặng cô thêm một phần
Thức ăn ở đây rất hợp với khẩu vị của cô, đường phố náo nhiệt tấp nập, lại còn có khí trời mát mẻ nữa. Một cuộc sống không ràng buộc và theo dõi. Đây đúng là thiên đường dành cho Tử Kỳ!
Một người đàn ông ngồi trong xe hơi lơ đãng nhìn ra bên ngoài, đôi mắt anh thoáng vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-me-chiem-doat-cha-ta-ghet-nguoi/541731/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.