"Này, hôm nay ông không đến phòng của Sa Mị à?" Nằm trong lòng Hắc Triệt, Vệ Kết chọt chọt ngực anh
"Đây là phòng tôi" Anh nhìn cô
"Ồ, nhưng đây không phải là phòng tôi, vậy tôi về phòng mình nha!" Cô cười sáng lạn
"Nằm mơ" Anh véo mũi cô
"Thật không công bằng!" Cô ai oán bĩu môi
Xoay người để Vệ Kết nằm dưới thân, bàn tay to lớn của anh sờ gương mặt cô
"Hãy ở bên cạnh tôi"
Tai cô lùng bùng, đôi mắt trợn to như không tin vào câu nói cô vừa nghe thấy. Anh đang cầu xin cô sao?
"Kết nhi" Anh chôn đầu vào hõm vai cô, dịu dàng gọi nhưng trong đó ẩn chứa cả sự bi ai và tiếng thở dài của anh
"Tôi vốn không thể rời xa ông" Bàn tay cô đặt lên đầu anh vuốt nhẹ
Đời này của cô, đã xác định không thể rời xa khỏi anh
"Tôi muốn có một đội bóng" Anh mỉm cười nhìn cô
"À, chuyện đó đơn giản thôi" Cô bật cười
"Thật chứ?" Gương mặt anh hiện rõ sự rạng rỡ
"Anh chỉ cần ra lệnh cho Lục Nhiên mang một đội bóng đến đây là xong. Thấy tôi thông minh chứ?" Cô giương giương tự đắc
Mặt Hắc Triệt từ mừng rỡ chuyển sang trắng bệch, sau đó anh cốc một cái lên đầu cô
"Thông minh cái con khỉ! Tôi muốn em sinh một đội bóng cho tôi, chứ không phải tuyển thủ bóng đá ngoài kia"
"Tôi đâu phải là cái máy sinh sản đâu chứ!" Cô nhăn mặt xoa đầu
Đau chết đi được!
Cộc! Cộc!
"Ông chủ, tiểu thư Sa Mị đột nhiên ngất xỉu dưới chân cầu thang, tôi vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-me-chiem-doat-cha-ta-ghet-nguoi/541724/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.