"Ông định chia cắt hai mẹ con tôi đến bao giờ?" Đôi tay nhỏ bé gõ "lạch cạch" lên bàn phím laptop, không nhìn lấy người đang nằm trên giường mình
"Muốn gặp?" Hắc Triệt phả ra một dòng khói mờ ảo
"Không phải ông rất rõ tính cách của bà ấy? Ông nghĩ bà ấy sẽ để yên cho ông khi chưa gặp được tôi? Không chừng giờ này bà ấy đang suy nghĩ cách làm loạn cái nhà này" Cậu dừng lại động tác, nghiêng đầu nhìn anh
"Lão đại!!! Không xong rồi, tiểu thư bị ngã từ trên cầu thang xuống" Một tên thuộc hạ hớt hải chạy vào
"Không phải tôi đã dặn là không được cho cô ấy ra phòng rồi sao?" Anh cao giọng, vội vã chạy ra
Vệ Thần đút hai tay vào túi, ung dung đi theo. Sợi xích ở chân cậu, đã được tháo ra. Người Hắc Triệt cần phải cảnh giác không phải là cậu, mà chính là mẹ cậu
"Tiểu thư, cô sẽ không sao!" Lục Nhiên trán đổ đầy mồ hôi bế cô chạy, Vương Diệp chạy theo sau
Tiểu thư nói cô ấy muốn xuống phòng bếp ăn, chấp thuận bọn họ đi theo sau canh giữ. Không ngờ được cô ấy lại trượt chân, ngã từ lầu hai xuống, máu từ đầu đổ xuống không ngừng
Bất kì ai hai người họ đều có thể chơi đùa được, nhưng với tiểu thư thì không được
"Hắc...Triệt, tôi..." Vừa nhìn thấy bóng dáng Hắc Triệt, cô yếu ớt đưa tay về phía anh
Nhận lấy Vệ Kết từ tay Lục Nhiên, Hắc Triệt để cô tựa vào lồng ngực mình, trấn an cô
"Đừng sợ, tôi sẽ đưa em đến bệnh viện"
"Tôi...buồn ngủ...quá" Bàn tay nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-me-chiem-doat-cha-ta-ghet-nguoi/541722/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.