"Hắc Triệt~, cho tôi ra ngoài đi!" Vệ Kết mè nheo trong lòng Hắc Triệt, chọt chọt ngực anh
"Không!" Anh lắc đầu
"Đi mà. Tôi chán gần chết rồi, năn nỉ" Cô hai mắt long lanh
"Nói nữa tôi sẽ hôn em" Anh nhướn mày
"Tôi không phục. Hạaaaaaa!!!!!" Cô đấm anh
Hắc Triệt ôm cô hôn thắm thiết, Vệ Kết đẩy anh qua, hờn dỗi xoay lưng về phía anh
"Dỗi rồi sao?" Anh ôm cô từ đằng sau, hôn lên má cô một cái chụt
"Hứ" Cô nhích người ra khỏi anh
Anh xoay người cô lại, bốn mắt nhìn nhau
"Tôi muốn ra ngoài" Cô khẳng định một lần nữa
"Với điều kiện, thuộc hạ của tôi sẽ đi theo em" Anh xoa đầu cô
"Ò, cũng được" Cô miễn cưỡng gật đầu
Kệ đi! Thà có người đi theo còn hơn phải bị nhốt trong nhà nha
Hắc Triệt vuốt mặt cô, bàn tay di chuyển xuống cổ, mân mê cổ cô
"Nhột quá" Vệ Kết cười khúc khích
Ánh mắt anh lóe lên tia tà ác, anh mút cổ cô
"Hahaha! Ngừng, ngừng lại!" Cô cười sặc sụa, đẩy đầu anh ra
"Ra ngoài phải ngoan ngoãn, không được tìm cách trốn đi. Nghe chưa?" Anh nắm cằm cô
"Biết rồi mà" Cô thở dài gật đầu
Hắc Triệt nhìn Vệ Kết rồi chỉ lên môi anh, cô trợn mắt lắc đầu
"Không hôn!"
"Ở nhà cũng tốt" Anh đứng dậy vươn vai
"Này này đợi chút, tôi đổi ý"
Nhanh như chớp, cô chạy đến trước mặt anh, nhón chân, vòng tay qua cổ anh đặt lên môi một nụ hôn. Anh ôm eo cô, vuốt tóc cô, gương mặt ngập tràn hạnh phúc
Sau khi biết được bệnh tình của cô, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-me-chiem-doat-cha-ta-ghet-nguoi/541719/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.