5 năm sau...
Tại một ngôi nhà gỗ xinh xắn, tiếng hét thất thanh rầm rộ cả ngôi nhà
"Gián! Gián! Thần nhi, con mau bắt nó ném đi cho mẹ!"
"Cứ để nó ở đấy, người ta nói có gián là có tiền!"
"Trời ạ! Mẹ xin con đấy!"
Người phụ nữ đứng trên ghế sofa rùng mình nhìn xuống con gián dưới sàn, gai ốc nổi đầy người. Ngược lại cậu bé ung dung ngồi xem báo, gương mặt cương nghị, chững chạc và lạnh lùng, có thể người ngoài sẽ không tin đây là một cậu bé 5 tuổi
"Đừng trêu ghẹo mẹ con nữa! Ném nó ra ngoài đi!" Người đàn ông cất giày vào tủ, đến xoa đầu cậu bé
Cậu bé đứng dậy cầm hai cái râu của con gián quơ qua quơ lại trước mặt cô
"Hừ! Chỉ có vậy mà mẹ lại sợ đến chết khϊếp!"
"Đã sao nào? Tên nhóc chết bầm!" Cô phồng má nhéo cái má bầu bĩnh của cậu bé
Cậu bé nhíu mày gỡ tay cô, đi ra ngoài cửa thủ tiêu bạn gián xấu số
"Chuyến công tác này anh về trễ hơn so với dự tính, khiến em phải lo lắng, thật xin lỗi!" Anh hôn lên trán cô
"Trở về là tốt rồi!" Cô cười
"Kết Kết! Anh yêu em!"
"Em...Em buồn ngủ, em đi đây!" Cô lúng túng xoay người đến phòng ngủ
Cánh cửa phòng sắp đóng sập thì một bàn tay chặn lại, anh nhanh nhẹn luồn vào trong, khóa chốt cửa. Cô kinh ngạc nhìn anh
"Nặc Nhĩ!"
"Suỵt! Đừng nói gì cả!"
Anh bế cô lên giường, môi dán lên môi cô, cẩn trọng, dịu dàng hôn cô. Cô không kháng cự cũng không hòa nhập
Cô nợ anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-me-chiem-doat-cha-ta-ghet-nguoi/541712/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.