Chương trước
Chương sau
Bố Tô thấy đề nghị của mình được con gái và con rể ủng hộ, ông đắc ý sải bước tới trước giường em bé.

“Cháu ngoại Song Song, cháu ngoại Hoàng Hoàng, xin chào!”

Chỉ cần nghĩ thôi ông cũng cảm thấy đắc ý.

Mẹ Tô mím môi, vẫn hơi do dự.

Song Song nghe rất đáng yêu, nhưng còn Hoàng Hoàng là cái quỷ gì kia chứ…

Chuyện tốt thành đôi, có thể miễn cưỡng xem như có ý tốt, nhưng Hoàng Hoàng thì…

Ân Thời Tu thấy mẹ Tô nãy giờ vẫn im lặng không nói chuyện, ngờ vực hỏi:

“Mẹ, mẹ thấy không được sao?”

Mẹ Tô nghĩ thầm, chắc chắn Ân Thời Tu có thể quyết định bất kể điều gì, bà nói: “Mẹ cảm thấy chữ hoàng trong hoàng đế không hay lắm.”

Bà nói như vậy, hy vọng Ân Thời Tu có thể nhanh chóng nghĩ ra một biệt danh khác cho đứa nhỏ.

Tô Tiểu Manh nhìn về phía mẹ Tô, hỏi: “Tại sao lại không được ạ?”

Mẹ Tô nhướng mày nhìn Tô Tiểu Manh, mở miệng nói: “Mệt thật đấy, rõ ràng bản thân con là một sinh viên học ngành xã hội, học về Hán ngữ, văn hóa Trung Quốc trên dưới năm năm trước, con thử nói xem có đứa trẻ nào dính tên hoàng đế mà có kết cục tốt không?”

“…”

Tô Tiểu Manh sửng sốt, nghĩ nghĩ, quả đúng là có chuyện này thật, dù là có kết cục tốt, nhưng vẫn giống như kiểu gần vua như gần cọp…

“Đổi chữ khác.” Ân Thời Tu bất ngờ nói.

Lúc này mẹ Tô mới cảm thấy yên tâm, dù là đổi kiểu gì thì cũng tốt hơn “Song Hoàng”.

“Thêm một chữ hỏa, Huy Hoàng… Tinh Hỏa Huy Hoàng. Nó có nghĩa là sáng ngời đến lóa mắt, sặc sỡ lóa mắt.”

“Huy Hoàng… Tinh Hỏa Huy Hoàng…”

Tô Tiểu Manh lẩm bẩm, sau đó, càng đọc cô lại càng thấy thích cái tên này, càng đọc càng thấy hay.

Về phần mẹ Tô, giờ phút này tâm trạng bà phức tạp tới cực điểm.

Bà còn chưa kịp mở miệng nói gì, Tô Tiểu Manh đã nhìn Ân Thời Tu nói với vẻ mặt sùng bái: “Được! Vậy gọi là Huy Hoàng! Tinh Hỏa Huy Hoàng!”

“Không gọi là Đại Long Tiểu Phượng nữa sao?”

Ân Thời Tu khẽ cười, mở miệng nói đùa cô một câu.

Ban đầu Tô Tiểu Manh nghĩ gọi là Đại Long Tiểu Phượng cũng khá tốt, lại thuận miệng, mà người ngoài nghe cũng tự ý thức được cô sinh một cặp long phượng.

Nhưng với câu “Chuyện tốt thành đôi” của bố và câu “Tinh Hoả Huy Hoàng” của chú, dường như không còn gì hợp hơn nữa rồi.

“Hì hì…” Cô nhìn anh cười cười.

Cô thích một Ân Thời Tu như vậy, nghe anh đặt nhiều hy vọng với những điều tốt đẹp nhất vào tên con.

Lúc này, Tô Tiểu Manh đã hoàn toàn quên, cô hoàn toàn quên lời thề son sắt của mình, đó là sau khi cô sinh xong con cho anh, hai người sẽ không có bất kỳ quan hệ gì.

Vậy nên, mấy ngày sau, cô bỗng nhớ lại lời nói đó, bắt đầu thấy lạnh sống lưng.

Từ lúc ấy, trái tim cô cứ nhảy loạn cào cào.

Đặc biệt là sau khi cắt chỉ, ngày xuất viện càng lúc càng đến gần.

Tô Tiểu Manh cười hi hi ha ha, nằm viện mấy ngày, cô đã dần thân thiết với các y tá trong bệnh viện, mỗi lần họ vào phòng kiểm tra tình hình của cô, hai bên lại tán gẫu vài câu.

Nhưng khi không ai ngồi nói chuyện phiếm với cô, nhất là khi cả bố mẹ và Ân Thời Tu đều không có mặt.

Cô chỉ có thể yên lặng ngồi một mình trên giường, thấp thỏm lo âu.

Vào đêm trước hôm xuất viện, cô nằm trên giường nhìn trần nhà, không thể nào ngủ nổi.

Sáng sớm ngày hôm sau, khi Ân Thời Tu chạy tới đón cô xuất viện, anh nhận thấy hai mắt cô sưng sưng, nên có hơi lo lắng.

Bác sĩ liên tục xác nhận với anh cô hồi phục rất tốt, nghe vậy anh mới yên lòng, bố Tô cũng đi cùng anh.

Ân Thời Tu bế Song Song, còn bố Tô bế Huy Hoàng, về phần Tiểu Manh, cô chỉ yên lặng đi bên cạnh Ân Thời Tu.

Người đầu tiên phát hiện Tô Tiểu Manh có gì đó không ổn là mẹ Tô.

Tính cách Tiểu Manh khá giống Tô Thành Tể, bình thường không có bất kỳ tâm sự gì, dù có thì cũng chỉ là mấy tâm sự vẩn vơ không thể bộc lộ.

Cho nên thi thoảng cô hay nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó rồi ngây ngốc, ngồi xem TV thì cứ thất thần…

Hai đứa trẻ ở bên cạnh thi nhau khóc, cô cũng không có phản ứng gì.



Mẹ Tô bắt đầu lo lắng…

Xét cho cùng thì, chứng “trầm cảm sau sinh” không hiếm gặp ở các bà mẹ trẻ.

Nhưng cô cũng không ủ rũ ảm đạm suốt hai tư tiếng một ngày, ít nhất thì khi đứng trước mặt Ân Thời Tu, cô như vậy.

Thế cho nên mẹ Tô có hơi hoang mang, không hiểu rốt cuộc mấy ngày nay nha đầu này bị làm sao.

Ngay lúc bà định đi hỏi thẳng Tô Tiểu Manh, thì lại phát hiện hình như cô đã khôi phục lại bình thường.

Không còn ngây ngốc nhìn chằm chằm vào một điểm nữa, cũng không nhìn mọi vật xung quanh bằng ánh mắt mơ hồ mờ mịt nữa, yêu thương chăm sóc coi hai đứa nhỏ như bảo bối, giống như được khai sáng vậy.

……

Tiệc đầy tháng của hai đứa nhỏ được tổ chức tại một khách sạn năm sao trong nội thành.

Họ không mời ai, có điều, Ân Mộng đã bay từ Bắc Kinh tới, còn dẫn cả Đan Minh Lãng theo.

Chỉ là một căn phòng xa hoa, với một cái bàn ăn sang trọng.

Đan Minh Lãng đã phải vật lộn rất nhiều trước khi đến đây, cậu ta nhất định phải nhìn tận mắt cặp trai gái của mợ út, nhưng mà… Cậu ta vẫn còn sợ bố mẹ mợ út.

Mỗi lần nghĩ tới chuyện bố Tô và mẹ Tô đùng đùng xông vào nhà họ Ân, nói được hai câu đã dẫn Tô Tiểu Manh đi trước mặt bao người, khi ấy cậu ta vừa thấy sợ vừa thấy bố mẹ mợ út thật ngầu.

Cũng may…

“Cháu ngoại của Tiểu Ân sao? Trông cũng đẹp trai thật đấy, nhưng mà thấy hơi quen quen… Ha ha ha, không cần khách sái ngại ngùng đâu, ăn nhiều lên!” Bố Tô không nhớ rõ cậu ta!

“Vâng, thưa chú, cháu không khách sáo.”

Giọng nói Đan Minh Lãng vô cùng trong trẻo, cậu ta có cặp mắt to với đôi mày rậm, đẹp trai tỏa nắng như ánh mặt trời, là mẫu người rất dễ mến.

Đương nhiên, mẹ Tô không ngốc như bố Tô, chỉ với một đoạn thời gian hơi dài đã lập tức quên diện mạo người từng bắt nạt con gái mình!

Mà Tiểu Manh thì giống ông ở mọi mặt, e là cô cũng như ông, chính xác hơn là “vết sẹo đã lành nên quên cảm giác đau”.

“Ai cho phép cậu không khách sáo hả?”

Vừa nghe Đan Minh Lãng nói vậy, Tô Tiểu Manh lập tức trừng mắt liếc nhìn, nói bằng giọng điệu hung ác.

Đan Minh Lãng vội mở miệng lấy lòng: “Mợ út, mợ vẫn ôm hận sao?”

Tô Tiểu Manh nhìn cậu ta bằng khuôn mặt lạnh tanh, giơ tay chỉ về phía cặp song sinh một trai một gái đang nằm trong nôi, nói: “Có đáng yêu không?”

“… Ách, tất nhiên là đáng yêu!”

“Suýt nữa là chết trong tay cậu đấy.”

“…”

Mặc dù da mặt Đan Minh Lãng khá dày, nhưng nghe vậy cũng có hơi khó chịu…

Cậu ta đứng dậy, yên lặng đi về phía nôi, nhìn hai đứa bé giống nhau như đúc đang nằm bên trong…

Càng xem càng xúc động…

Đáng yêu, quá đáng yêu! Hai đứa nhóc này trông giống quả bóng nhỏ vậy…

Vậy mà… Chúng lại suýt chết trong tay cậu ta, chỉ cần nghĩ tới thôi là cậu ta đã run rẩy rồi.

Sau đó, Đan Minh Lãng lại ngồi xuống, yên lặng cúi đầu ăn cơm, Ân Mộng lại phải ngồi bên cạnh an ủi cả buổi trời.

Thật ra Tô Tiểu Manh không phải cố chấp mãi chuyện này, một hai không chịu bỏ qua, mà là sau khi thấy Đan Minh Lãng, cô không thể không nhớ lại tình cảnh lúc đó.

Nhưng nếu nói muốn cô trả thù Đan Minh Lãng, ít nhất thì hiện tại cô chưa có suy nghĩ này.

Đặc biệt là… Trong lòng cô hiểu rõ, Đan Minh Lãng không phải người xấu thật sự, chỉ là một cậu bé mới lớn phạm sai lầm vì sự thiếu hiểu biết của mình mà thôi.

Cậu ta cũng chỉ hy vọng Ân Thời Tu có thể lấy một người vợ thật tốt, một người vợ xứng với anh…

Nhưng điều mà Tô Tiểu Manh không ngờ tới chính là, cơm nước xong xuôi, Đan Minh Lãng lấy một hộp quà được bọc cẩn thận từ trong ba lô rồi đưa cho Tô Tiểu Manh, cậu ta nói: “Mợ út, anh cháu đi bộ đội, tuần trước cháu đã gọi điện thoại thử thương lượng với anh ấy, sau đó cháu quyết định đưa món quà này cho mấy đứa em.”

Đan Minh Lãng nói với khuôn mặt ửng đỏ.

Tô Tiểu Manh đưa mắt liếc nhìn hộp quà, đến khi mở ra, bên trong lại là hộp trang sức, cô mở hộp trang sức, bên trong có hai chiếc vòng tay bạc trông vô cùng tinh xảo…

“Cái này… Không phải đồ đắt tiền, nhưng đây là thứ mà ông bà ngoại đưa cho cháu và anh trai từ lúc chúng cháu chào đời.”

“…”

Tô Tiểu Manh hơi sửng sốt, cô ngẩng đầu nhìn về phía Đan Minh Lãng.

“Mợ út, hiện giờ cháu chưa thể kiếm ra tiền, nếu dùng tiền trong nhà để mua quà cho em trai em gái thì chẳng có nghĩa lý gì cả, cho nên…”

Thú thực, giờ phút này Đan Minh Lãng vô cùng khẩn trương, bản thân cậu ta biết chiếc vòng tay bạc này vốn không phải món đồ quý giá gì, bởi có gì mà chú không mua nổi đâu?

Cậu ta sợ bị mợ út chê…

Nhưng cậu ta thật lòng muốn bày tỏ lời xin lỗi và lời chúc tốt đẹp nhất từ tận đáy lòng mình dành cho em trai em gái.

“Cậu và anh trai cậu sao?”

“…Ừm.”

Đan Minh Lãng gật đầu.

“Của ông ngoại bà ngoại cho các cậu?”

Tô Tiểu Manh lại hỏi tiếp.

Đan Minh Lãng hơi chần chừ một lúc, sau đó cậu ta tiếp tục gật đầu.

Hàng lông mày của Tô Tiểu Manh cau chặt, cô nói: “Cậu cũng biết mối quan hệ giữa tôi và ông bà ngoại cậu không được tốt đúng không?”

“…”

Trong lòng Đan Minh Lãng có tiếng rơi “lộp bộp”…

Tô Tiểu Manh thấy sắc mặt cậu ta cứng đờ, khuôn mặt lạnh nhạt lập tức thay đổi, nhìn cậu ta cười cười: “Nhưng mà hai cái vòng tay này rất dễ thương, tôi thích.”

“…”

“Cảm ơn nhé, cháu trai bé bỏng!”

“…”

Đan Minh Lãng chớp chớp mắt, sau đó lại thấy Tô Tiểu Manh đeo hai cái vòng tay bạc lên chân Song Song và Huy Hoàng.

Cậu ta thật sự không biết… Có phải Tô Tiểu Manh đã chấp nhận lời xin lỗi của cậu ta rồi không.

Nhưng khi thấy chiếc vòng tay của mình và anh trai được đeo lên chân em trai em gái… Tự dưng cậu ta thấy rất phấn khích.

Sau khi tiệc đầy tháng kết thúc, Ân Mộng và Đan Minh Lãng đến khách sạn ở.

Ân Thời Tu lái xe chở Tiểu Manh và hai đứa trẻ về nhà.

Tiểu Manh không thể bế cùng lúc hai đứa nhỏ được, nên để Huy Hoàng lên xe bố Tô.

Suốt đường đi, Tô Tiểu Manh im lặng không nói gì, mà cô im lặng như vậy lại khiến Ân Thời Tu thấy không quen.

“Làm sao vậy? Mệt à?”

“Không có.”

Tô Tiểu Manh khẽ vuốt ve chiếc vòng tay bạc trên chân Song Song, trên đó được trạm khắc hoa văn rồng phượng trông vô cùng tinh xảo.

Tiệc đầy tháng… Đã kết thúc.

“Vậy sao lại ủ rũ không có tinh thần như vậy?”

Xe dừng đèn đỏ ở một ngã tư, nhân lúc chờ đèn đỏ, Ân Thời Tu duỗi tay sờ sờ trán Tô Tiểu Manh…

Tô Tiểu Manh quay đầu đi, cô nói: “Cháu không bệnh gì cả, mau lái xe về nhà nhanh đi, có lẽ cháu hơi mệt chút thôi.”

Thấy cô nói như vậy, Ân Thời Tu cũng không hỏi thêm gì nữa, lúc về đến nhà, bố Tô và mẹ Tô vẫn chưa về tới nơi.

Hai người gọi điện cho Tô Tiểu Manh, nói bọn họ đi dạo ở trung tâm thương mại, có thể sẽ về trễ chút.

Tô Tiểu Manh ôm Song Song vào phòng, đó là một ngày nắng nóng cuối tháng tám, Ân Thời Tu vừa về đến nhà đã cầm quần áo vào phòng tắm.

Tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm truyền đến.

Tô Tiểu Manh nhìn con gái đang nằm gọn trong lồng ngực mình, mặc dù đã đi tới tận đây, nhưng cô vẫn rất hoảng.

Làm thế nào mà cô lại hạ sinh được một cặp song sinh như vậy chứ?

Đôi mắt Song Song to tròn, to như thể chiếm nửa diện tích khuôn mặt, đôi mắt trong veo ấy đang nhìn cô chằm chằm, như đang muốn nói điều gì đó…

“Sở dĩ chúng ta kết hôn giả như vậy, có phải là vì chuyện cháu mang thai khiến trường học nào loạn, nên chú muốn giúp cháu giải quyết ổn thỏa?”

“… Đúng vậy.”

……

“Chúng ta chỉ kết hôn giả, là một cặp vợ chồng giả, Ân Thời Tu không thể có bất kỳ suy nghĩ không an phận nào với Tô Tiểu Manh!”

“Vậy thế nào là suy nghĩ không an phận?”

“Đó là… Không được làm chuyện đó với cháu!”

……

“Tô Tiểu Manh có thể có những suy nghĩ không an phận với Ân Thời Tu, có thể gây rối, nói tóm lại, Tô Tiểu Manh có thể “làm chuyện đó” với Ân Thời Tu.”

“…”

……

“Trong quá trình mang thai, Ân Thời Tu phải đối xử tử tế với Tô Tiểu Manh, phải dịu dàng, kiên nhẫn, không được bắt nạt Tô Tiểu Manh.”

“…”

“Điều cuối cùng là… Là… chú không được… Không được… Không được phép không tuân theo!”

“…”

“Nếu Ân Thời Tu làm trái với điều khoản, thì phải bồi thường cho Tô Tiểu Manh số tiền trị giá một nghìn vạn!”

“Vậy còn em?”

“Cái gì?”

“Vậy nếu em làm trái với điều khoản, em có gì để bồi thường cho tôi?”

……

Cánh cửa phòng tắm mở ra, Ân Thời Tu bước ra ngoài với cơ thể trần trụi, vừa lau tóc vừa nói: “Không đi tắm sao?”

Tô Tiểu Manh nhìn anh, mím môi, trông vô cùng bình tĩnh…

Ân Thời Tu híp mắt nhìn, động tác lau tóc bỗng ngừng lại.

Gần đây người phụ nữ này rất lạ, mà không phải chỉ một ngày hai ngày.

Tô Tiểu Manh dựa vào thành giường, giường em bé của Song Song được đặt bên phía mép giường, giờ này cô bé đã chìm sâu vào giấc ngủ.

Có vẻ con gái cô rất thích ngủ, cứ ăn no là lăn ra ngủ, lúc tỉnh dậy chắc chắn là đã đói bụng.

Ân Thời Tu nhìn Song Song, sau đó đi vòng sang bên kia, anh ngồi xuống mép giường, đệm hơi lún xuống.

Anh nhìn cô.

“Rốt cuộc em bị sao vậy?”

“…”

Tô Tiểu Manh nhìn anh, hít một hơi thật sâu, chuyện gì đến vẫn sẽ đến.

Mặc dù bản thân có vắt óc suy nghĩ, tìm đủ mọi cách để trốn tránh, làm thế nào để bản hợp đồng không có hiệu quả, làm thế nào để bản thân được nắm quyền chủ động…

Nhưng sau khi nghiên cứu kỹ lưỡng mọi điều khoản trên hợp đồng, Tô Tiểu Manh cô dù có làm bất cứ điều gì cũng không thể nắm quyền chủ động.

Nếu vậy… Thay vì cứ lo sợ bất an chờ đợi không biết khi nào Ân Thời Tu mở miệng, chi bằng cô tự mở đường còn hơn.

Ân Thời Tu nhíu mày nhìn cô: “Có phải không thoải mái chỗ nào không? Hay là…”

Anh còn chưa hỏi xong, đã thấy Tô Tiểu Manh lẳng lặng lấy bản hợp đồng cất dưới gối mà Ân Thời Tu đã tìm rất lâu nhưng không thấy.

Thời điểm nhìn thấy bản hợp đồng này, trái tim Ân Thời Tu như chìm xuống đáy vực, nhưng ngọn lửa giận dữ lại đang nhen nhóm.

Cô lôi cái này ra vào lúc này để làm gì kia chứ?

Nếu cô dám nói ra mấy chữ đó, chắc chắn Ân Thời Tu sẽ xử đẹp cô!

Anh thầm nghĩ trong lòng, sau đó, lại thấy cái miệng nhỏ của Tô Tiểu Manh khẽ nhếch, cô nhìn anh hỏi với vẻ hờ hững: “Chú… Chúng ta có nên ly hôn không?”

“…”

Tức khắc, sắc mặt Ân Thời tu bỗng lạnh tanh, vẫn là vẻ mặt bình tĩnh không thay đổi, nhưng ánh mắt nhìn cô lại toát lên vẻ uy hiếp.

Tô Tiểu Manh nhìn anh, từ tốn nói: “Đến hạn hợp đồng…”

Cô… Thật sự dám nói như vậy…

Cô dám mở miệng đòi ly hôn!

Rốt cuộc trái tim cô làm bằng cái quái gì vậy?

Hà cớ gì mà cô lại có cái đặc quyền đó, đôi khi thì khiến người ta cảm thấy ấm áp vô cùng, nhưng đôi khi lại khiến người ta mất mát tuyệt vọng đến cực điểm?

Tại sao một người lạc quan vui vẻ hết sức như vậy mà tâm địa lại lạnh lùng cứng rắn đến mức tàn nhẫn thế chứ?

“Đến hạn… Cho nên, ly hôn?”

Đôi mắt anh nheo lại, đó là một loại ám chỉ, và cũng có thể coi như một lời nhắc nhở…

Nhưng nhìn chung thì giống uy hiếp nhất.

Một cơ hội cuối cùng, nếu cô dám gật đầu, nếu cô dám…

“Trên bản hợp đồng… Viết như vậy, chú có ký tên…”

Ân Thời Tu bỗng đứng dậy, thân hình cao lớn biến thành bóng ma dày nặng, phủ lấy người cô!

Tô Tiểu Manh giương mắt nhìn, đối diện với vẻ mặt âm trầm đáng sợ đó của anh…

“Làm, làm gì mà trừng mắt với cháu như vậy?”

Tự dưng, Tô Tiểu Manh cảm thấy không thể hiểu nổi.

Quả nhiên, bị cô giành quyền chủ động nên anh không vui đúng không?

Ân Thời Tu nhìn dáng vẻ như chẳng hề để ý đó của cô, anh thực sự giận rồi!

Anh cứ tưởng trải qua một thời gian dài như vậy, chắc hẳn cô đã nhìn thấu được, cái gọi là hợp đồng, cái gọi là ngày quy định đó đều là giả…

Anh tưởng anh làm nhiều chuyện như vậy, cô sẽ không lôi cái gọi là bản hợp đồng ra để nói chuyện với anh chứ!

Nhưng mà…

Cô vẫn lôi nó ra, vẫn đề nghị “Ly hôn”.

Ân Thời Tu hít một hơi thật sâu, giơ tay giành lại tờ giấy A4 trong tay cô, không nói hai lời, lập tức xé nát thành từng mảnh.

Tiếng trang giấy vỡ vụn hệt như tiếng tấm vải bị xé toạc.

Tô Tiểu Manh ngẩn ngơ nhìn tờ giấy tan thành từng mảnh như những bông tuyết nhỏ, rồi rơi xuống đầy đất.

Nhìn Ân Thời Tu bằng vẻ mặt mờ mịt khó hiểu…

Đôi mắt nguy hiểm của anh hơi nheo lại, khóe miệng giật giật, mặt lộ ra vẻ âm hiểm, khiến Tô Tiểu Manh cảm thấy hơi xa lạ.

Anh hừ một tiếng, lại nói: “Ồ, quên không nói với em, nhà họ Ân có quy định, con dâu đã sinh con rồi thì không được ra khỏi gia tộc.”

“…”

Tô Tiểu Manh sửng sốt, con dâu sinh xong thì không được thoát ra khỏi gia tộc? Quy định nhà họ Ân là cái quỷ gì vậy?

“Cái gì, thế là sao?” Cô hỏi.

Ân Thời Tu cúi người, anh nhéo cái cằm nhỏ của cô, vẻ mặt có hơi lạnh nhạt, khẽ nói: “Là anh không có ý định ly hôn với em, ngay từ lúc mới bắt đầu, bản hợp đồng này đã vô hiệu trước mặt anh rồi.”

“…”

“Sở dĩ anh ký bản hợp đồng này cũng chỉ vì một lý do, đó là lừa em vào tròng. Ly hôn sao? Em đừng có mơ, Manh Manh.”

Thành thực mà nói thì khoảnh khắc bản hợp đồng bị xé nát, lòng Tô Tiểu Manh bỗng dấy lên cảm giác vui sướng…

Niềm vui này khiến trái tim cô ngứa ngáy, rõ ràng là như vậy.

Đến nỗi suýt nữa thì cô vươn tay về phía anh, muốn được ôm lấy anh…

Nhưng sau đó lại không giấu được sự vui mừng, nói với anh: “Chú, xé tốt lắm! Chờ đợi suốt bao nhiêu ngày, chỉ là để chờ khoảnh khắc chú xé nó!”

Ai ngờ… Cô còn chưa kịp nói ra tâm sự thầm kín trong lòng.

Ân Thời Tu đã dứt khoát hành động như thể dội thẳng một chậu nước lạnh xuống đầu cô.

Anh không có ý định ly hôn với em, ngay từ lúc bắt đầu, bản hợp đồng này đã vô hiệu trước mặt anh rồi…

Sở dĩ anh ký bản hợp đồng này, cũng chỉ vì một lý do, đó là lừa em vào tròng. Ly hôn sao? Em đừng có mơ…

Cô… Hóa ra cô bị chơi sao?

Trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy người đàn ông trước mắt mình thật đáng sợ, cũng thật xa lạ, trong suốt thời gian sống chung, cô vốn tưởng mình đã hiểu rõ anh.

Đôi mắt to tròn của Tô Tiểu Manh trừng anh: “Tên đàn ông thối! Cháu sẽ kiện chú!”

Khóe môi Ân Thời Tu khẽ cong lên, một nụ cười hiếm hoi xuất hiện trên mặt anh, anh nói: “Bố chồng em quen không ít người làm việc trong tòa án đâu, có muốn giới thiệu cho vài người không?”

“…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.