Khi Tô Tiểu Manh tỉnh dậy, cô chỉ cảm thấy một mùi ẩm mốc quanh chóp mũi.
Hai mắt bị mảnh vải buộc chặt, nhãn cầu bị áp lực làm đau, cổ tay hai tay đều bị trói bằng dây thừng, có lẽ cổ tay đã xước một chút, truyền đến cảm giác đau buốt.
Cô nghe thấy giọng nói của hai thanh niên.
Chỉ là giọng nói rất xa lạ, cô chưa từng nghe qua...
"Bụng cô ta bao nhiêu tháng rồi?"
"... Nghe nói là năm tháng."
"Sẽ không có vấn đề gì chứ?"
"Có thể có vấn đề gì chứ? Năm tháng đã ổn định lắm rồi."
Giọng của hai người không khó nghe, giọng trước trong trẻo, giọng sau trầm và đều.
"Vậy tại sao cô ta vẫn chưa tỉnh?"
Giọng nam trong trẻo tiếp tục hỏi.
Người đàn ông có giọng trầm hơn nhíu mày, tựa hồ cũng cảm thấy có chút kỳ quái, vì vậy đi tới trước mặt Tô Tiểu Manh, dùng chân đá nhẹ vào chân cô:
"Này!"
Thân thể Tô Tiểu Manh khe co lại!
Một giọng nam trong trẻo lập tức vang lên: "A! Cô ta tỉnh rồi! Anh, cô ta chỉ giả bộ thôi!"
"Hừm! Biết ngay mà! Cô ta trông dễ thương và ngây thơ thế thôi, nhưng thực ra là một con điếm đầy mưu mô đấy!"
"Các người là ai?"
Tô Tiểu Manh hỏi.
"Cô muốn biết bọn tôi là ai à? cô có tư cách sao?"
"Cậu út…"
Giọng nam trong trẻo nói được nửa đoạn, anh ta bị ánh mắt cảnh cáo của anh trai làm cho chùn bước!
Anh ta vội vàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-manh-choc-tuc-khien-anh-yeu/3079791/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.