Cả đời Ân Thiệu Huy ở trong quân đội, hơn bảy mươi tuổi nhưng tâm huyết vẫn không thay đổi. 
Một ly nước lạnh trực tiếp hất vào mặt ông... 
Lửa giận bốc lên tới trán, một đôi mắt hơi giống Ân Thời Tu nhưng sắc bén hơn, gắt gao nhìn cô chằm chằm. 
"A, thực sự xin lỗi, cháu không cố ý hắt nước bác đâu..." 
Tô Tiểu Manh hoảng sợ và vội vàng mời Ân Thiệu Huy vào, sau đó vội vàng mang khăn khô cho Ân Thiệu Huy. 
Ân Thiệu Huy cầm chiếc khăn khô với khuôn mặt lạnh lùng, lau mặt và tóc, cổ áo sơ mi cũng hơi ươn ướt. 
Tiểu Manh đứng sang một bên và nhìn Ân Thiệu Huy lau xong, không dám thở mạnh. 
Trong lòng cô mắng Dung Tĩnh từ đầu đến chân! 
Tiếp theo, cô muốn hỏi ông trời tại sao mình lại bị trừng phạt như vậy… 
Tại sao bố Ân lại đột nhiên đến đây? 
Hôm qua mới chia tay không vui vẻ ma... 
"Làm gì mà đứng ngây ngốc như thế? Đến rót ly nước cũng không biết à?" 
Giọng nói của Ân Thiệu Huy trầm thấp, nhưng tràn đầy khí thế, Tô Tiểu Manh sợ tới mức đi vào phòng bếp, pha một tách trà, không tới nửa phút đã bưng ra. 
"Bác trai, mời bác uống trà." 
Ân Thiệu Huy cầm tách trà lên, liếc nhẹ rồi đặt lại lên bàn cà phê. 
"Thậm chí còn không thể pha một tách trà..." 
"..." 
Ah? 
Tô Tiểu Manh sửng sốt một lúc, pha trà... bỏ trà vào nước nóng, có gì sai sao? 
Bố Ân… đến đây 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-manh-choc-tuc-khien-anh-yeu/3079787/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.