"Hửm." 
"Chú?" 
"… Hửm." 
"Chú?" 
"Uh-hửm." 
"Chú… huhu!" 
Hốc mắt của Tô Tiểu Manh nhanh chóng đong đầy nước mắt, hai tay đột nhiên ôm lấy eo của Ân Thời Tu: "Không phải cháu điên rồi chứ, chú mau bóp cháu đi, không phải cháu bị ảo giác chứ? Làm sao chú có thể ở chỗ này? Làm sao có khả năng chứ?" 
Cả đầu cô cứ "ù ù", toàn thân cô run lên vì phấn khích! 
Cô cứ hỏi đi hỏi lại trong sự hoài nghi. 
Ân Thời Tu buồn cười vì dáng vẻ ngu ngốc của cô. 
Tô Tiểu Manh ôm chặt lấy anh, độ ấm này... cô khẳng định 100% mình nhất định không phải đang nằm mơ! 
Khi cô ngẩng đầu nhìn lên, tất cả sương mù đêm hôm nay đều tiêu tan, khuôn mặt nhỏ hơi đỏ ửng nở nụ cười vui vẻ nhìn anh. 
"Sao chú không nói cho cháu biết? Tại sao chú lại đến đây? Chú không ở bên cạnh bố mẹ Ân sao? Chú…" 
Ân Thời Tu cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang líu ríu của cô. 
Sự mát lạnh trên môi cô khiến tim anh khẽ thắt lại, nhưng niềm vui không giấu giếm trên gương mặt cô lại khiến anh mãn nguyện. 
"Lên xe nói chuyện đi. Tay em lạnh quá." 
"A, được! Chú, cháu lạnh quá!" Cô vòng tay qua eo anh, được anh bọc trong áo khoác. 
Cô dường như đã quen với cách thân mật này rồi. 
"Cháu đứng ở chỗ này cả buổi trời cũng không bắt được xe taxi..." 
Tô Tiểu Manh buồn bã lẩm bẩm. 
Không biết có phải là 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-manh-choc-tuc-khien-anh-yeu/3079764/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.