Tô Tiểu Manh mở to mắt, dần dần thích ứng với bóng tối, có thể nhìn thấy lờ mờ hoa văn trên rèm.
Tay Ân Thời Tu rất ấm, lúc này bàn tay đó còn vòng từ phía sau qua phần hông, rồi đặt lên phần bụng nhô cao của cô.
“Chú… bác trai và bác gái là người rất tài giỏi, đúng không?”
“Sao lại hỏi vậy?”
“… Hai người họ rất xuất sắc, không chỉ được nuôi dạy rất tốt mà hẳn đã trải qua cuộc đời vô cùng phong phú…”
Tô Tiểu Manh lẩm bẩm.
Nghe vậy, trong lòng Ân Thời Tu đã đoán được đại khái.
“Nên mặc dù không thích cháu, họ vẫn có thể bình tĩnh nắm tay cháu, nghe những lời chẳng thể khiến họ vừa lòng của cháu.”
Tim Ân Thời Tu ngừng một nhịp, sau đó lại tự bực với chính mình.
Đáng lẽ anh nên nhận ra.
Khi nhìn thấy cô cầm áo khoác của mình đứng đó, anh đáng lý phải nhận ra.
Khi khoác chiếc áo lên người cô, vô tình chạm phải bàn tay lạnh như băng đó, anh hẳn phải phát hiện…
Rằng thật ra cô đã đứng ở đó từ lâu lắm rồi.
“Chú… cháu kém cỏi đến vậy ư?”
Tô Tiểu Manh hỏi bằng giọng cực kỳ uể oải và chán nản.
Trước giờ cô luôn tự cho rằng bản thân vô cùng tốt, dung mạo xem như xinh xắn, tính cách cũng rất hoạt bát, hơn nữa còn thi đậu một trường đại học đứng đầu như đại học A.
Nhưng một câu kia của “Bà cụ đẹp lão” lại khiến tất cả vốn liếng mà cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-manh-choc-tuc-khien-anh-yeu/3079740/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.