Tô Tiểu Manh thật sự khóc không còn hình tượng.
Ân Thời Tu hỏi nhưng cô không nói gì, nhưng trạng thái đau lòng này khiến Ân Thời Tu cảm thấy có chuyện lớn xảy ra.
Nó khiến trái tim anh như thắt lại.
Một đứng, một ngồi, Tô Tiểu Manh siết chặt vạt áo anh, khóc suốt mười phút.
Chắc do khóc dữ quá, má hơi đau rồi, vì thế cô thút tha thút thít mà dừng lại.
Cô lau nước mắt nước mũi trên áo vest của Ân Thời Tu rồi mới thả anh ra.
Đôi mắt đỏ hoe, cô liếc nhìn vết nước mũi trên áo vest của Ân Thời Tu do mình lưu lại, chạm vào nó, lẩm bẩm bằng một giọng khàn khàn:
"Chú... chất vải của áo vest của chú tốt quá..."
"..."
Ân Thời Tu thực sự hơi bối rối sau khi nghe điều này.
Anh mơ hồ cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều.
"Có chuyện gì vậy?"
Anh kéo ghế ngồi trước mặt cô, vẫn kiên nhẫn hỏi.
Tô Tiểu Manh lấy khăn giấy, hỉ mũi, lau nước mắt, rất thẳng thắn nói:
"Chuyện cháu mang thai... là Ý Hiên nói với người khác..."
Cô sụt sịt, vừa rồi khóc quá trời nên bây giờ mắt hơi đau.
"Chỉ vì cái này?"
Vừa lau nước mắt, Tô Tiểu Manh vừa cố gắng kìm nén cảm xúc, vừa nghẹn ngào nói: "Anh ấy, anh ấy đã hứa là sẽ không nói cho ai biết nữa..."
"Hơn nữa... Hơn nữa cháu nghĩ anh ấy sẽ bảo vệ cháu..."
Cho dù cô đã làm sai điều gì, cho dù họ có cãi vã gay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-manh-choc-tuc-khien-anh-yeu/3079731/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.