“Trông người đàn ông đó rất trưởng thành, có lẽ là người có tiền... Cô ấy nói với tớ rằng đó là anh trai của cô ấy.”
“Tiêu Linh.”
“Hả?”
“Cậu đừng nói lung tung với người khác.”
“... Ừm, về chuyện này thì cậu cứ yên tâm, tớ sẽ không đi nói lung tung đâu.”
“Cậu hãy xin cô nghỉ phép giúp tớ, tớ sẽ không đi học tiết này đâu.”
“Nhâm Ý Hiên.”
Tiêu Linh gọi, nhưng Nhâm Ý Hiên chẳng hề đáp lại, đôi mắt xinh đẹp lóe lên tia khôn khéo nhìn bóng lưng đi xa của anh ta.
...
Lúc Tô Tiểu Manh đứng ở trước cửa nhà Ân Thời Tu lần thứ N, vẻ mặt rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại suy sụp.
Lúc mở cửa, thứ mà cô nhìn thấy không phải một ngôi nhà ấm áp rộng hơn một trăm mét vuông, mà là một ngọn núi Ngũ Chỉ Sơn.
“Chúng ta vào trong thôi.”
“Chú...”
“Hả?”
“Bây giờ cháu đã hơi hiểu rõ cảm nhận của Tôn Ngộ Không rồi.”
Cân Đẩu Vân đi được mười vạn tám nghìn dặm cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của Như Lai Phật Tổ, lúc đó Tôn Ngộ Không đã tuyệt vọng bi thương đến nhường nào...
“Cái gì?”
Tôn Ngộ Không ư? Ân Thời Tu không thể theo kịp suy nghĩ của Tô Tiểu Manh.
Tô Tiểu Manh lắc đầu, bày ra vẻ mặt cho dù cháu có nói ra chú cũng chẳng hiểu, rồi cất những bước chân nặng nề.
Ân Thời Tu nhìn đồng hồ hỏi: “Tối nay em muốn ăn gì?”
“Cháu muốn ăn gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-manh-choc-tuc-khien-anh-yeu/3079675/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.