Tô Tiểu Manh cảm giác mình giống như chú chó nhỏ.
Vừa trở về ký túc xá đã ngủ một mạch hết đêm, sáng hôm sau lại bắt đầu sốt nhẹ, khiến cho dự định ban đầu là đi tham dự tiệc mừng thọ của ông ngoại Ân Mộng cũng không dám đi.
Tô Tiểu Manh nằm trên giường suốt nửa ngày cũng chẳng có việc gì, mà Ân Mộng cũng không để ý tới cô, đầu tiên là đi tới tiệm thuốc mua thuốc trị cảm do bệnh viện kê đơn từ trước, sau đó lại chạy đi mua mấy món đồ ăn thanh đạm rồi về cùng Tô Tiểu Manh ăn cơm trưa.
“Mừng thọ của ông ngoại cậu… Cậu không tham gia có sao không?”
“Đợi cậu khỏe hơn chút, tớ sẽ đi sau.” Trong lòng Ân Mộng vốn dĩ cũng đang rất vội rồi, những cuộc gọi liên tiếp đe dọa đến tính mạng của mẹ hòng thúc giục cô ấy trở về, mừng thọ của người lớn tuổi nhà họ Ân, người vai dưới như cô ấy không có lý do gì mà lại không đến, đặc biệt còn là người cùng chung huyết thống.
Năm nay ông ngoại đã bảy mươi tám tuổi, là người gây dựng nhà họ Ân, cứ cách ba tuổi sẽ có một bữa tiệc mừng thọ nhỏ, năm tuổi tiệc mừng thọ lớn. Đối với tiệc mừng thọ nhỏ, thì toàn bộ trưởng bối và những người con cháu vai vế dưới đều phải tham gia hết, có thể mời thêm một vài vị khách khác, còn tiệc mừng thọ lớn là toàn bộ người trong dòng tộc đều phải có mặt, người ngoài không được phép tham gia.
Đương nhiên, thỉnh thoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-manh-choc-tuc-khien-anh-yeu/3079661/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.