“Chú?”
Nhìn đôi mắt tròn xoe của Tô Tiểu Manh đang trừng lên nhìn mình, Ân Thời Tu khẽ nhún vai một cái, rồi lại mỉm cười lần nữa.
Lúc ấy Tô Tiểu Manh thấy choáng váng cực kỳ, lại là nụ cười đó…
Cái kiểu cười như xuất phát từ tận đáy mắt, đáy lòng ấy, bờ môi mỏng cong lên thành hình vòng cung hoàn mỹ, khiến cho cả người anh thoạt nhìn trông vô cùng thân thiết và tốt đẹp.
Đôi mắt đó, không còn vẻ sắc bén như bình thường nữa, một tầng sương mù che lấp, khiến người ta không nhìn rõ con ngươi màu hổ phách đang mang theo ý cười kia.
“Nhìn thấy tôi ở nhà tôi khiến em kinh ngạc như vậy sao?”
“Chú không, không phải chú… Đã giờ này rồi, cháu, cháu tưởng tối nay chú sẽ không về.”
“Tôi không trở về, nên em mới dám bước ra khỏi phòng ngủ rộng kia, đúng không?”
“A?… Khụ khụ…”
Ân Thời Tu tiến lên phía trước hai bước, đi tới trước mắt cô, thân hình ước chừng cao hơn cô khoảng một cái đầu đứng trước, tạo thành một sự… áp bức.
Cô theo bản năng muốn lui lại phía sau, nhưng cổ tay lại bị giữ chặt lại.
“Chú…?”
“Chú… Ồ, Tô Tiểu Manh, tôi già đến mức đó sao?”
Trực giác của Tô Tiểu Manh mách bảo Ân Thời Tu hiện tại rất nguy hiểm, cô nuốt nước miếng, biểu cảm có chút ngốc nghếch…
“A, Mộng Mộng nói chú ba mươi hai tuổi… Chẳng lẽ cậu ấy gạt cháu?”
“…”
“Vậy, vậy thì… Thực tế chú bao nhiêu tuổi?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-manh-choc-tuc-khien-anh-yeu/3079652/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.