Tuy ế t đ ầ u mùa Ngụy Thanh Chu lay lay Tiểu Bạch, đỡ người ngồi thẳng, tới gần Mạnh Lưu Cảnh, muốn đỡ đầu cô dựa vào vai mình, lại bị người sau nhanh chóng né tránh. Hai người ở trong ánh sáng tối tăm đối diện, Ngụy Thanh Chu nhìn thấy biểu cảm khổ sở của cô còn chưa hoàn toàn giấu đi, theo bản năng hỏi: "Sao vậy?" Mạnh Lưu Cảnh lập tức đáp lại bằng một nụ cười: "Không có gì, buồn ngủ." Ngụy Thanh Chu nghiêng người đi: "Dựa vào tớ mà ngủ." Mạnh Lưu Cảnh nhìn vai nàng, nhìn vài giây, lắc đầu: "Tớ dựa một lát là được, không có gì, cậu đi xem Tiểu Bạch đi." Ngụy Thanh Chu đột nhiên cảm thấy nghi hoặc, giữ chặt người nào đó đang định kéo mũ lên lần nữa: "Cậu thật sự không có chuyện gì sao? Hay là không muốn tớ hỏi ngay bây giờ?" Mạnh Lưu Cảnh không nhìn nàng: "Không có gì thì có gì mà hỏi, thật sự không có gì." Cô buông mũ xuống, khoanh tay dựa vào cửa sổ xe, nhìn bóng mình đơn độc phản chiếu trên kính, trong lòng khẽ thở dài. Ngụy Thanh Chu không tiếp tục truy hỏi, cũng nhắm mắt dưỡng thần. Hệ thống thở dài an ủi: "Ký chủ cũng đừng quá khổ sở, nhỡ đâu nữ chủ cùng người nọ không hợp, chúng ta vẫn là có cơ hội." Mạnh Lưu Cảnh nhắm mắt lại, không muốn nhìn biểu cảm mất hồn mất vía của mình: "Ngươi không biết, Ngụy Thanh Chu chọn người, nhất định là hoàn toàn phù hợp với sở thích của nàng ấy, có thể cùng Ngụy Thanh Chu cùng tần số, các nàng ấy sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-luu-canh-bon-mua-binh-an/4623060/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.