Phát hi ệ n. Khi xe dừng lại trước cửa nhà Vương Anh lần nữa, đã là hai giờ sáng. Tiếng côn trùng rả rích vang lên trong đêm tĩnh mịch, không gian yên tĩnh đến lạ thường. Mạnh Lưu Cảnh xuống xe, đợi Ngụy Thanh Chu. Bùi Dung Triệt mơ màng tỉnh dậy: "Hả? Đến rồi sao? Tớ... tớ có thể tự đi được!" Ngụy Thanh Chu giữ lại cậu ta: "Lưu Cảnh quên điện thoại, chúng ta chưa về khách sạn. Các cậu ngủ tiếp đi, chúng tớ đi lấy điện thoại thôi." Cửa xe khép lại nhẹ nhàng, hai người bước đến cửa định gõ thì nghe thấy tiếng đổ vỡ từ trong sân. Hai người nhìn nhau, trong lòng đều có suy đoán nhưng không nói ra. Họ im lặng quan sát. Mạnh Lưu Cảnh áp sát vào khe cửa nhìn vào, phòng Trần Đào Nhi đã sáng đèn, dường như cô bé cũng nghe thấy động tĩnh. Ánh đèn trắng chiếu qua cửa sổ xuống đất, lờ mờ có một bóng đen dưới bệ cửa sổ. Mạnh Lưu Cảnh lập tức nổi da gà, kéo Ngụy Thanh Chu chạy dọc theo tường. "Có người thật! Mau! Hắn chắc leo tường vào, chúng ta cũng đi theo hướng đó, đừng để hắn chạy!" Hai người chạy nhanh đến chỗ tường, phát hiện một thùng xăng cao. Ban ngày không có thứ này, chắc chắn là kẻ đó mang đến để leo tường! Từ trong phòng vang lên tiếng kêu của Trần Đào Nhi, Mạnh Lưu Cảnh càng thêm lo lắng, nhanh chóng leo lên tường, vừa kịp thấy Trần Đào Nhi bị một người vác trên vai vào phòng! Lớn gan thế! Không sợ Vương Anh nghe thấy sao? Hắn không biết nhà này còn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-luu-canh-bon-mua-binh-an/4623042/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.