Hai qu ả quýt khác nhau. Dã du xã đoàn sở dĩ mỗi lần đi du lịch đều có thể cộng thêm điểm học phần là vì mục đích của những chuyến đi không đơn thuần chỉ để ăn chơi giải trí. Thay vào đó, họ thường đi đến những nơi cần hỗ trợ theo chính sách xóa đói giảm nghèo của quốc gia, trực tiếp đến những vùng thôn quê khó khăn để cung cấp sự giúp đỡ trong khả năng cho phép. Trạm dừng chân đầu tiên là một vùng núi gần Hạc Thành, nơi có một thôn nhỏ chỉ gồm mười mấy hộ gia đình. Tuy nhiên, hầu hết các hộ đều chỉ có người già hoặc trẻ nhỏ ở lại sinh sống. Sáng sớm trước khi xuất phát, mọi người chia nhóm đi siêu thị mua thực phẩm theo phân công, sau đó mới tập trung lại cùng nhau lên đường. Trên xe, Bùi Dung Triệt ngủ một giấc đến hơn mười giờ, tinh thần sảng khoái, nhìn vào kính chiếu hậu thấy Mạnh Lưu Cảnh vẫn còn tựa đầu vào cửa xe ngủ bù thì đầy nghi hoặc: "Cảnh tỷ vẫn chưa tỉnh sao? Cậu ấy vừa lên xe đã ngủ, trước đây có thấy cậu ấy có thói quen này đâu." Ngụy Thanh Chu đoán rằng tối qua Mạnh Lưu Cảnh ngủ muộn nên không được nghỉ ngơi đầy đủ. Nàng cầm lấy mũ của mình đội lên đầu đối phương, kéo vành nón thấp xuống một chút để che nắng, nhẹ giọng nói: "Chắc không quen giường, ngủ một lát nữa sẽ đỡ hơn thôi." Mạnh Lưu Cảnh cảm thấy đầu đau như búa bổ. Tối hôm qua, vì mãi suy nghĩ rốt cuộc Ngụy Thanh Chu đang yêu thầm ai mà trằn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-luu-canh-bon-mua-binh-an/4623034/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.