Không th ể t ừ ch ố i Ng ụ y Thanh Chu. Ngụy Thanh Chu dựa vào cửa sổ xe, trong lòng không có cảm giác gì đặc biệt khi nhớ lại chuyện vừa rồi. Lý Oanh Nhiễm đã làm phiền nàng suốt lâu như vậy, nhưng cuối cùng, nguyên nhân cũng chỉ là do sự giáo dục lệch lạc từ khi còn nhỏ. Bây giờ, khi nhìn vào những chuyện xảy ra với cô ta, không biết có nên nói đó là sự báo ứng của Hạ Tiều và Lý Ti Anh, hay chính là của Lý Oanh Nhiễm. Mạnh Lưu Cảnh luôn chú ý đến nàng, thấy tâm trạng Ngụy Thanh Chu không có chút dao động nào, biểu cảm cũng không có. Cô không biết nàng đang nghĩ gì. Liệu nàng có đang suy nghĩ về hành động của Tống Trăn Hàng, hay là về Lý Oanh Nhiễm, hay có phải đang nghĩ đến điều gì khác? Phía trước, Bùi Dung Triệt và Lưu Húc Hà đang ríu rít không ngừng, không khí trong xe không còn tĩnh lặng như trước. "Ngụy Thanh Chu," Mạnh Lưu Cảnh gọi tên nàng, Ngụy Thanh Chu nhanh chóng hoàn hồn, nhìn về phía cô: "Có chuyện gì vậy?" "Chân mỏi, giúp tớ xoa bóp một chút." Mạnh Lưu Cảnh nằm ở hàng ghế sau, đặt chân lên đùi Ngụy Thanh Chu: "Cậu nhìn cái gì ngoài cửa sổ thế?" Ngụy Thanh Chu mỉm cười, ngoan ngoãn giúp cô xoa bóp chân. Đầu ngón tay nhẹ nhàng di chuyển, xoa bóp một cách đều đặn khiến cảm giác căng thẳng từ bắp chân dần dần tan đi. Thật thoải mái. Khi tay có việc làm, có lẽ sẽ không còn thời gian suy nghĩ về những chuyện khác nữa, phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-luu-canh-bon-mua-binh-an/4623030/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.