B ứ c Ả nh Ch ụ p Chung Đ ầ u Tiên. Còn ba ngày nữa là đến kỳ thi đại học. Trường học bắt đầu sắp xếp lại phòng thi, cho toàn bộ học sinh nghỉ hai ngày. Nhưng đây lại là kỳ nghỉ hiếm hoi mà chẳng ai có thể thực sự thư giãn. Dù là cuối tuần, trên đường gần như không thấy bóng dáng học sinh cấp ba nào. Sáng sớm, Mạnh Lưu Cảnh vẫn đang ngủ ngon lành thì điện thoại rung nhẹ, kéo cô ra khỏi giấc ngủ một cách chậm rãi. Cách đánh thức này cũng xem như dịu dàng. Cô nghe máy, giọng Ngụy Thanh Chu truyền đến: "Rời giường chưa?" Mạnh Lưu Cảnh mơ màng ghép giọng nói này với người gọi, không tình nguyện mà lẩm bẩm một tiếng. Mạnh Lưu Cảnh hé mắt nhìn đồng hồ, than thở: "Mới có 6 giờ rưỡi thôi mà..." Ngụy Thanh Chu nắm chặt điện thoại, lỗ tai vì giọng nói lười biếng có chút làm nũng của Mạnh Lưu Cảnh mà nóng lên. Nhưng nàng phớt lờ cơn mềm lòng thoáng qua, giọng điệu vẫn dịu dàng như trước: "Để tớ giúp cậu ôn tập một chút, qua mấy ngày nữa thì muốn ngủ bao lâu cũng được, chịu không?" Bên kia im lặng một lúc. Ngụy Thanh Chu biết cô đang đấu tranh giữa việc "cho cậu ấy chút thể diện" và "không ai được phép quản chuyện ngủ nghỉ của tớ". Nhưng may mắn là chỉ vài giây sau, tiếng sột soạt vang lên. "Đang dậy đây. Ôn tập ở đâu? Nhà cậu à?" Quả nhiên, vẫn không nỡ từ chối. Ngụy Thanh Chu nhẹ nhàng thở ra, suy nghĩ một chút rồi đổi địa điểm, vì nhà mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-luu-canh-bon-mua-binh-an/4623018/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.