Tiếng nói trầm ấm của Phương Tư Vanh vừa vang lên đã thu hút sự chú ý, bên dưới các nữ sinh bắt đầu khe khẽ bàn tán, giọng nói lẫn cả sự háo hức.
Mạnh Lưu Cảnh theo thói quen liếc nhìn Ngụy Thanh Chu. Nàng vẫn đang cúi đầu chăm chú, ánh mắt dán vào mặt bàn, biểu cảm rất tập trung. Rõ ràng là nàng đang tranh thủ ôn lại bài cổ văn.
Mạnh Lưu Cảnh thầm nghĩ: ... Được rồi, xem ra cả bốn đứa bọn mình đúng là số kiếp độc thân.
Từ lão sư bị màn tự giới thiệu ngắn cũn của Phương Tư Vanh làm cho nghẹn lời, liền quay sang nhắc khéo:
"Em có thể chia sẻ thêm về sở thích hoặc tài năng đặc biệt của mình được không?"
Đáng tiếc, lời gợi ý ấy cũng chẳng khiến thiếu gia nhà họ Phương động lòng. Cậu chỉ thản nhiên liếc nhìn đồng hồ, rõ ràng là đang ngầm giục.
"Chỗ của tôi ở đâu?"
Mạnh Lưu Cảnh nghe câu đó mà không khỏi thấy buồn cười. Cậu này đúng là từ nhỏ đã toát lên khí chất bá đạo của một tổng tài. Một câu "Chỗ của tôi đâu" nghe chẳng khác gì ra lệnh, làm Từ lão sư phút chốc bị đẩy vào vai... hầu gái!
Dù vậy, Từ lão sư vẫn giữ được bình tĩnh. Bà hiểu rằng Phương Tư Vanh là một phú nhị đại, gia thế không tầm thường. So với cậu ta, bà cảm thấy Mạnh Lưu Cảnh thật sự khiêm tốn hơn rất nhiều.
"Các bạn trong lớp đều tự chọn chỗ ngồi. Em và Bạch Tuế An có thể ngồi ở bàn cuối cùng..."
"Em muốn ngồi cạnh cửa sổ." Phương Tư Vanh ngắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-luu-canh-bon-mua-binh-an/4623010/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.