**Chúng tớ có thể vì cậu mà xuất đầu lộ diện, chỉ sợ cậu khổ sở.** Bùi Dung Triệt dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Mạnh Lưu Cảnh: "Cậu còn quen hắn sao? Sao tớ chưa từng nghe cậu nhắc đến?" Lưu Húc Hà suy nghĩ một chút: "Hình như đại thiếu gia nhà họ Phương, từ nhỏ đã ra nước ngoài, tên là Phương Tư Vanh. Hắn đã về nước rồi sao?" Hệ thống cũng không thể tra cứu, tiếc nuối nói: "Không rõ vì lý do gì, nam chính đã về nước sớm hơn dự kiến. Xin hãy cẩn thận, tránh ảnh hưởng đến cốt truyện chính!" Bốn người trò chuyện một lúc, đồ ăn cũng dần được mang lên. Mạnh Lưu Cảnh vẫn đang suy nghĩ về chuyện Phương Tư Vanh, vô thức cầm một xiên thịt heo, tùy tay đặt lên đĩa của Ngụy Thanh Chu. Ngụy Thanh Chu sửng sốt, trong lòng vốn đang hỗn loạn, giờ lại thấy vừa khó chịu vừa cảm động. Một xiên thịt tưởng chừng như vô tình, nhưng lại là hành động theo bản năng của Mạnh Lưu Cảnh dành cho nàng. Mạnh Lưu Cảnh không hiểu vì sao Ngụy Thanh Chu lại đờ người ra, chỉ thấy nàng nhìn chằm chằm vào mình với ánh mắt mãnh liệt —— cô không thể nhìn rõ được cảm xúc trong đó, chỉ cảm thấy một loại ý tứ khác. "Xin lỗi." Mạnh Lưu Cảnh rút một tờ khăn giấy, gấp lại vài lần, bọc lấy phần cuối xiên tre rồi mới đưa cho Ngụy Thanh Chu: "Giờ không còn dính dầu nữa, ăn đi." Ngụy Thanh Chu dừng lại, cố gắng kìm nén nước mắt, cúi đầu nhận lấy xiên thịt đã được bọc khăn giấy. Bùi Dung Triệt nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-luu-canh-bon-mua-binh-an/4623008/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.