Chúng ta đều không ngờ tới được. Ngụy Thanh Chu cũng học theo Mạnh Lưu Cảnh, giơ tay lên chạm vào nắm đấm của cô: "Được." Mạnh Lưu Cảnh cười khúc khích, rồi cởi mũ bảo hiểm của mình ra, đội lên đầu Ngụy Thanh Chu. May là trong mũ không có mồ hôi, Mạnh Lưu Cảnh s* s**ng một lúc rồi thở phào nhẹ nhõm. "Đội đi, rồi chúng ta lên trước. Tớ uống ngụm nước đã." Ngụy Thanh Chu gật đầu, cởi giày rồi bước lên võ đài. Bùi Dung Triệt khẽ cúi người qua, hỏi nhỏ: "Ôn Nhu tỷ không sao chứ?" Tối hôm qua, Mạnh Lưu Cảnh đã kể sơ qua với hai người họ về chuyện này, để tránh một ngày nào đó sự việc bị lộ ra, khiến họ vô tình làm tổn thương Ngụy Thanh Chu thêm lần nữa. Dù hiện tại Ngụy Thanh Chu trông có vẻ bình thường, nhưng ai biết được ngày nào đó nàng lại không bùng nổ như lần trước? Sau mấy tháng yên ổn, nàng đột nhiên bùng phát lên đến 95%, cuối cùng cũng chỉ dừng lại khi cảm xúc ổn định. Nếu không, hai ngày nay nàng đã chẳng thể ra ngoài được. Vì vậy, tốt nhất là đừng nhắc đến những chuyện đó trước mặt Nguỵ Thanh Chu. Nghĩ đến đây, Mạnh Lưu Cảnh vừa đau lòng vừa cảm thấy giận đến nghiến răng. Những kẻ đã từng bắt nạt người khác, thật sự cần phải chịu một hình phạt đáng nhớ suốt đời thì mới có thể thức tỉnh. "Cậu ấy vẫn ổn, chỉ là cái tên Liễu Tương kia lại xuất hiện, làm cậu ấy nhớ lại chuyện cũ." Bùi Dung Triệt vỗ nhẹ lên vai Mạnh Lưu Cảnh: "Tụi tớ hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-luu-canh-bon-mua-binh-an/4623004/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.