Ithaca trở nên tối đen khi một bàn tay chạm vào vai và lay nàng tỉnh giấc. Karen hé một mắt, rồi cả hai mở mắt to sợ hãi ngước nhìn gương mặt rất gần của Brice. Ánh sáng độc nhất tràn vào phòng từ hành lang rọi bóng anh to lớn hơn bình thường.
- Đến giờ dậy rồi, Karen.
Thoạt đầu nàng không hiểu tại sao. Mặc dù sự sợ hãi trôi qua nhanh chóng, phải mất một phút hoạt động trí não nàng mới phục hồi.
- Mấy giờ rồi?
- Sáu. Anh phải trở lại bệnh viện trước chín giờ.
Karen ngồi bật dậy:
- Được rồi. Em sẽ sẵn sàng ngay.
- Thuốc của em trong phòng tắm. Mười phút nhé?
Karen gật đầu và buông chân xuống sàn khi anh bỏ đi. Nàng ngước mắt nhìn lên vừa kịp thấy anh đến cửa rồi biến mất. Brice đang vận bộ đồ chạy bộ thể thao. Nàng tự hỏi anh định làm gì khi ăn mặc như thế trong xe, rồi thắc mắc nàng sẽ bận gì khi vào trong xe. Karen bật đèn và còn suy ngẫm về điều này thì Brice trở lại.
Rảo bước qua sàn nhà, anh đặt một bọc tròn nhẹ vào tay nàng:
- Đồ bộ hút hơi ẩm. Ấm và thoải mái.
Brice trở gót ra khỏi cửa, nhưng dừng tại đó. Không quay lại, anh lên tiếng:
- Y phục em trong tủ dưới lầu, dọc hành lang. Nếu em thích mặc chúng...
- Cái này sẽ tốt thôi.
Brice chần chừ, gật đầu, rồi bỏ đi.
Mười phút sau, anh đứng trong tiền sảnh, ngắm Karen bước xuống lầu. Ánh mắt anh lướt khắp vóc dáng nàng. Nàng sao đáng yêu và đáng tôn sùng quá;
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-luc-tinh-yeu/191342/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.