Kiều Nguyệt Hàm ngơ ngác quay đầu lại, chớp đôi mắt to vô tội, ánh mắt sáng rỡ trong trẻo, đơn giản không có tạp chất.
“Ừ? Vì sao?”
Không biết vì sao, lúc Hạ Hầu Thanh nhìn thấy ánh mắt như thế, trong lòng bỗng dưng cảm thấy hối hận.
Đến cả chính cô ấy cũng không rõ ràng lắm vì sao mình lại có phản ứng như vậy.
Cũng chỉ là một xưng hô mà thôi, cô ấy là một người ngoài, không có lý do gì mà cũng chẳng có quyền gì để từ chối thay Lý Cảnh Thiên.
Dưới ánh mắt nghi hoặc của Kiều Nguyệt Hàm và Lý Cảnh Thiên, Hạ Hầu Thanh hơi lúng túng ho khan một tiếng.
“Biệt danh thế này... là bạn của tôi gọi riêng. Lý Cảnh Thiên, không phải anh đã đồng ý với Nhược Hoa rồi sao?”
? Lý Cảnh Thiên hơi ngẩn ra, sau đó cười thầm. Cô bạn chí cốt như Hạ Hầu Thanh quả là đạt tiêu chuẩn.
Trước khi Nhược Hoa đi, đã nhờ cô ấy để ý chăm sóc anh. Không ngờ rằng cô ấy thật sự quay ra trông giữ anh luôn, đến cả xưng hô cũng để ý như vậy.
Con gái đúng là quá phiên phức!
Hiểu được suy nghĩ nhỏ nhen của Hạ Hầu Thanh, Lý Cảnh Thiên bèn cười xin lỗi Kiều Nguyệt Hàm.
“Cô ấy nói không sai. Đúng là trước kia tôi đã đồng ý với một cô bé, đây là xưng hô dành riêng cho em ấy.”
“Thế à..” Nhìn Kiều Nguyệt Hàm có vẻ hơi mất mát: “Vậy thì không nên... Tôi cứ gọi anh là tiên sinh thôi!”
Hạ Hầu Thanh nói: “Vừa nấy không phải cô nói, tiểu thư tiên sinh nghe quá xa cách sao?”
Kiều Nguyệt Hàm cũng dịu dàng cười, đôi mắt sinh động tuyệt đẹp.
“Sao có thể giống nhau được? “Lý tiên sinh” thì đương nhiên là xa lạ. Nhưng “tiên sinh” thì vừa có thể là xưng hô tôn trọng, cũng có thể là... gọi yêu...”
Giọng nói của cô ấy càng lúc càng nhỏ, mấy chữ cuối cùng gần như là chen nhau đi ra từ trong kẽ răng, nếu không nghe kĩ thì hoàn toàn không nghe ra.
Thế nhưng câu nói này rơi vào tai Hạ Hầu Thanh lại như một tia sét!
Con gái hiểu con gái nhất, có thể Lý Cảnh Thiên không hiểu rõ mấy lời này có nghĩa là gì, nhưng cô ấy thì hiểu!
Kiều Nguyệt Hàm thích Lý Cảnh Thiên!
Trong lòng cô ấy nhanh chóng đưa ra phán đoán, sau đó lập tức thấy phẫn nộ!
Nhược Hoa mới rời đi được bao lâu chứ? Sao chớp mắt đã câu luôn được cả thiên kim nhà thống đốc rồi? Quả nhiên!
Đàn ông đều là cái móng heo to đùng! Kiều Nguyệt Hàm còn định dẫn Lý Cảnh Thiên đi dạo, lúc này quản gia Tân lại nói bên hội trưởng có chút việc, cô ấy nhất định phải tự đi xử lý. Lúc này cô ấy mới tạm biệt Lý Cảnh Thiên, cực kì lưu luyến và chậm rãi rời đi.
Ánh nắng tươi sáng, phong cảnh trên đảo nhỏ rất hợp lòng người, gió biển êm ái áp lên mặt, trong không khí mang theo chút mẵn mặn của biển. Thế nhưng tất cả những sự xinh đẹp này chưa từng hấp dẫn được sự chú ý của Hạ Hầu Thanh.
Kiều Nguyệt Hàm vừa mới rời đi, giây tiếp theo cô ấy đã bắt đầu thẩm vấn. Cô ấy ngăn Lý Cảnh Thiên lại, vẻ mặt nghiêm túc.
“Tôi biết hết rồi, anh thành thật khai báo đi!” “Qua lại với nhau từ khi nào?”
“Quen biết nhau thế nào?”
“Tại sao cô ấy lại thích anh?”
“Anh làm gì cô ấy rồi?”
“Phát triển đến mức nào rồi?”
Lý Cảnh Thiên chỉ cảm thấy đầu mình đau muốn chết, hận không thể dùng một châm cho cô ấy câm luôn!
Nhưng suy nghĩ lại thì vẫn thôi bỏ qua. Hiện tại Hạ Hầu Thanh cũng là người mà anh đưa tới, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì không biết nên nói sao với Nhược Hoa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]