Lý Cảnh Thiên không khống chế được lại lầm bầm một câu. 
Kiều Nguyệt Hàm vì xấu hổ, lúc Lý Cảnh Thiên vừa quay người lại, cô ấy đã chôn đầu vào ghế như con đà điểu, nhưng một lúc lâu sau vẫn không thấy Lý Cảnh Thiên có hành động gì. 
"Bác sĩ Lý...” Cô ấy thử gọi một tiếng: “Có thể bắt đầu chưa?” 
"Ừ” 
Lý Cảnh Thiên thầm mắng mình một câu vô dụng, làm nghề y lâu rồi, có cơ thể như nào mà chưa từng thấy? 
Nhưng không thể phủ nhận rằng, ánh mắt bình thường vô hại như Kiều Nguyệt Hàm thì đây là lần đầu tiên anh thấy. 
Lý Cảnh Thiên đè lại suy nghĩ nhỏ nhen của mình, trở tay châm xuống, xẹt xẹt xet... 
Cũng chỉ trong chốc lát, phần ngang lưng của Kiều Nguyệt Hàm đã bị ghim bảy cây châm lên. 
"Như thế này sẽ hơi khó chịu một chút, cô nhịn...” 
Còn chưa nói hết lời, Kiều Nguyệt Hàm đã biến sắc, lập tức gào lên thống khổi 
"Tiểu thư!” Quản gia Tần ở bên ngoài sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng. 
"Tiểu thư, cô không sao chứ? Tôi vào nhé?” 
Trong nháy mắt, cảm giác đau đớn như những đợt sóng nhiệt ập tới, khiến Kiều Nguyệt Hàm như bị cắn nuốt! Cô ấy há mồm muốn ngăn cản quản gia Tần 
nhưng dù thế nào cũng không phát ra tiếng được! 
Tiếng chốt cửa xe bị mở vang lên, trong lòng Kiều Nguyệt Hàm chợt thấy khủng hoảng! 
Nếu như cô ấy như thế này bị người ta thấy hết, sau này làm gì còn mặt mũi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-long-thien-y/3405151/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.