Nhưng Lý Cảnh Thiên lại như không nhìn thấy mà trực tiếp quay đầu lại cầm gối tiếp tục vung lên.
Hắc Vô Thường thở dài một tiếng.
"May quá may quá, còn tưởng rằng bị phát hiện rồi? Con mẹ nó, không đúng! Tại sao chúng ta phải sợ hắn? Phát hiện thì thế nào? Trực tiếp mang hắn đi là được rồi!"
Trên gương mặt lạnh lùng của Bạch Vô Thường vẫn không có cảm xúc nào, chỉ lạnh lùng nói: 'Đầu Trâu Mặt Ngựa ngày ngày muốn chiếm vị trí của chúng ta, giãm lên chúng ta mà leo lên, chẳng lẽ ngươi không cảm giác ra sao? Việc này không phải của chúng ta, chẳng lẽ còn phải mang Lý Cảnh Thiên về cho họ kiếm KPI?"
Hắc Vô Thường vỗ đầu một cái.
"Đúng vậy, hiện tại số lần Diêm Vương gia phái hai người bọn họ đi ra ngoài nhiều hơn hai chúng ta rất nhiều, hóa ra là như vậy. Vẫn là Lão Bạch nhìn ra được."
Ánh mắt Bạch Vô Thường nhìn về phía Lý Cảnh Thiên lập tức trở nên lạnh lùng.
"Mặc kệ hắn có ngốc hay không, nhưng người bị Diêm Vương khâm điểm chưa ai có thể chạy trốn, đây là số mệnh của hắn. Cứ để hắn vui sướng một thời gian đi."
Nói xong, hai tia sáng một đen một trắng đã biến mất khỏi góc tối đó.
Phát giác nguy hiểm biến mất, Lý Cảnh Thiên lập tức khôi phục bình thường.
Anh thử khẽ gọi: "Như Yên, họ đi chưa?”
Giọng của Như Yên lặng lẽ truyền tới: 'Chủ nhân chủ nhân, em không cảm giác được khí tức của bọn họ nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-long-thien-y/3405140/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.