Thượng Quan Nhược Minh chỉ tay vào Nhược Hoa, mặt đỏ bừng vì kìm nén không nói được lời nào. 
“Tốt tốt tốt...rất tốt!” 
Quản gia chịu trách nhiệm thu dọn hậu trường bước vào, nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi bối rối! 
Thiếu gia, mấy người bên truyền thông đều đã tới rồi, nhưng chuyện này....” 
Thái dương của Thượng Quan Nhược Minh phồng lên, anh ta gầm lên điên cuồng: “Đuổi đi! Đuổi hết đi cho tôi!” 
Vốn dĩ gọi phóng viên tới là để bắt gian tại trận, hiện giờ mà sơ sẩy một chút thôi thì scandal của nhà mình sẽ bị chụp lại. 
Cục diện này, không những bị mất em gái mà còn thiệt quân. 
“Đúng là mất mặt! Còn không mau về nhà với anh!” 
Thượng Quan Nhược Hoa kéo áo ngủ lại, rồi kéo chăn trên người đắp kín hơn. 
“vậy anh ra ngoài trước đợi em, em bây giờ.....không được tiện lắm.” 
“Khốn kiếp! Đúng thật là?! Lý Cảnh Thiên anh ta thực sự dám?! 
Nhưng nhũng kiểu tình huống như thế trước mắt, anh lại không hỏi nhiều, chỉ nhìn hai người với ánh mắt nổi cáu rồi tạm thời rời đi. 
Sau khi Thượng Quan Nhược Minh rời khỏi đó, Lý Cảnh Thiên chậm rãi cởi áo choàng tắm ra, nhưng lại mặc áo thun và quần đùi rất chỉnh †ề. 
“Tôi có thể tự mình ứng phó được, thực ra em không cần phải...” 
Thượng Quan Nhược Hoa bung chăn ra lập tức nhảy khỏi giường. Cởi bỏ chiếc áo choàng tắm vướng víu, bên trong là một chiếc váy trắng xinh đẹp. 
“Nếu không phải em nghe lén kế 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-long-thien-y/3405123/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.