Liêu Phi Lãng đứng một bên đã ngồi không yên.
"Thưa thầy, thầy đừng do dự nữa. Mạng người quan trọng, nếu thây băn khoăn thì để em đứng ra bảo đảm!"
Nói xong, anh ta không quan tâm Vân Trung Sơn quyết định thế nào mà nhấc chân chặn Thượng Quan Nam và Thượng Quan Nhược Minh lại.
Vân Trung Sơn hít sâu một hơi, nhìn về hướng bóng dáng Liêu Phi Lãng rồi đi theo.
Thượng Quan Nam mang theo một đám người khí thế hung hăng muốn đuổi Lý Cảnh Thiên ra ngoài, nhìn thấy Liêu Phi Lãng dám cản bọn họ thì không khỏi nổi giận.
"Bác sĩ Liêu, tôi kính trọng anh là người của phái học viện, cũng mong anh đừng dính vào chuyện này. Nếu không..."
Thượng Quan Nam nói được một nửa thì không dám nói ra lời đe doạ sau đó.
"Bác Thượng Quan, để anh ấy thử đi!" Giọng của Hạ Hầu Thanh truyền đến từ xa xa, Thượng Quan Nhược Minh hơi cau mày lại.
"Lúc này cô đừng làm loạn được không, sao có thể giao. mạng của Nhược Hoa cho người như thế được?”
Hạ Hầu Thanh nhìn đám lão già với ánh mắt lạnh lùng.
"Trước kia Lý Cảnh Thiên đã cứu mạng Nhược Hoa nên đủ để chứng minh y thuật của anh ta. Dù sao những người này cũng không có cách, để Lý Cảnh Thiên thử một lần đi. Nếu xảy ra chuyện không may thì không phải các người vừa văn có thể xử trí anh ta sao?”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người trầm mặc.
Đám lão già này sớm đã chướng mắt kẻ dám giành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-long-thien-y/3405078/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.