Trên người anh sao lại có hơi thở của cô ta...câu này nghe. sao mà nó kỳ vậy!
Không giống âm sai, mà lại giống như một bà vợ đang chất vấn ông chồng ngoại tình!
Hai âm sai làm Lý Cảnh Thiên đần mặt ra, đều không biết đối phương đang nói gì, cuối cùng vẫn là Quả Nhi phá vỡ bầu không khí khó xử này.
“Cái đó...hai anh này?” Đã không phải là lần đầu tiên gặp quỷ, Quả Nhi hiển nhiên là chấn định hơn mấy lần trước nhiều, “Không biết người hai anh muốn tìm là ai? Tại sao lại đi theo hai anh em chúng tôi?”
Hai âm sai cau mày nhìn Quả Nhị, tuy trên người cô gái này cũng có hơi thở của cô ta, nhưng bọn họ biết rõ, cô gái này không bị bám lên.
Một vị âm sai cao nói: “Hai người gần đây có gặp phải chuyện gì kỳ lạ không? Ví dụ như gặp quỷ”
Lý Cảnh Thiên giả bộ ngu ngơ, nói đùa: “Gặp quỷ sao? Thế thì ngày nào chả gặp. Anh không biết đấy thôi, cái đám người thời nay, người nào cũng treo hai từ gặp quỷ' trên mồm như câu cửa miệng. Chỉ là không biết họ gặp phải quỷ gì thôi! Hề hề”
Quỷ sai cao cao chau mày.
Buổi tối ra ngoài làm nhiệm vụ, phát hiện nữ quỷ không đầu đã chết hơn trăm năm kia đột nhiên biến mất!
Mấy cô hồn dã quỷ có tuổi tuy là không có địa vị gì ở địa phủ, nhưng bất kể là đi đến đâu, quỷ khí trên người cũng dễ dàng bị phát hiện ra. Cho dù có tiêu tan thì cũng vẫn còn một ít tàn dư quỷ khí.
Nhưng âm khí của nữ quỷ trăm năm này lại tự nhiên biến mất! Một chút vết tích cũng không có.
Bọn họ truy lùng cả nửa ngày mới phát hiện ra một ít manh mối trên người hai người này.
Không ngờ cái người này lại là một tên ngốc?
Quỷ sai lùn hơn lập tức tiếp lời: “Bọn tôi hỏi, hai người có nhìn thấy một nữ quỷ mặc áo đỏ, không có đầu, trông rất khủng khiếp không?”
Lý Cảnh Thiên hiểu rồi.
Hai vị âm sai này chính là quỷ sai trong miệng Như Yên nói là muốn bắt cô ta về địa phủ.
Nghĩ lại thì tối qua vừa mới bảo Như Yên đi làm nhiệm vụ, trên người mới dính quỷ khí của Như Yên, vậy mới bị quỷ sai nhắm trúng.
“Ban ngày ban mặt, mặt trời còn đang trên cao, sao mà gặp quỷ được! Các anh đây thật là biết đùa”
Quỷ sai cao hoàn toàn mất kiên nhẫn, huy động âm lực chộp về phía Lý Cảnh Thiên, bóp cổ hẳn!
“Sư huynh!” Quả Nhi cuống lên, lập tức muốn chạy lên cứu người, lại bị quỷ sai lùn giữ lại.
“Đừng lo lảng, bọn tôi không làm hại anh ta đâu, chỉ là muốn mượn anh ta để hỏi đường thôi.”
Quỷ sai này rất có năng lực, chỉ cần hấp thụ đủ quỷ khí, là có thể xác định chính xác vị trí của con quỷ đó.
Chỉ thấy quỷ sai cao hít mạnh Lý Cảnh Thiên một hơi, vẻ mặt chợt thay đổi!
“Anh...anh là... Lý Cảnh Thiên! Con rể của Diêm Vương! Thấy thân phận của mình bị vạch trần, Lý Cảnh Thiên cũng không hoảng loạn, chỉ nhân cơ hội âm sai đang bất ngờ, bình tĩnh quay người, trở về bên cạnh Quả Nhi.
“Vốn định dùng thân phận người thường để trao đổi với mấy người, không ngờ đổi lại là sự đối đãi thô lỗ. Không giả bộ nữa! Tôi chính là con rể Diêm Vương!”
Nói xong còn không quên hất cắm, thái độ kiêu ngạo, khiến cho người ta khó mà không tin cho được, thật sự là con rể Diêm Vương, nếu không thì sao có thể có thái độ vênh váo. vậy?
Hai tên quỷ sai lại bị chọc giận! CMN
Cả địa phủ ai mà không biết, hai mươi năm trước, Diêm Vương tự mình kén rể, nhưng vào ngày lành, người kia lại chậm chạp không chịu tới. Diêm Vương tức giận ra lệnh bắt hẳn về ngay lập tức.
Không ngờ, lần truy bắt này kéo dài hơn hai mươi năm
Theo lí mà nói, người này gặp quỷ không phải là nên co giò lên chạy hay sao?
Nhưng cái người trước mặt này, không những không chạy, lại còn to gan nói thẳng với bọn họ, mình là con rể của Diễm Vương?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]