Ánh mắt Lý Cảnh Thiên rất lạnh lùng, nhưng rất nhanh che giấu biểu cảm, ngẩng đầu lại cười hề hề. 
"Thật vậy sao?" 
"Thật" 
Lý Cảnh Thiên cầm gói thuốc bột, mở gói giấy ra ngửi. Thuốc mạnh! 
Loại thuốc này đã bị cấm ở Thành phố Bạch từ mười mấy năm trước! 
Họ dám cho Quả Nhi dùng thứ như vậy! Đúng là không sợ gây chết người! 
Anh ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sáng ngời đầy điên cuồng của Triệu Hữu Tài: "Đây là cái gì? Ăn được không?" 
Triệu Hữu Tài cố gắng cười thân thiện nhất có thể: "Ăn được, là đồ tốt." 
“Thật sao?” Lý Cảnh Thiên cười hì hì, đổ hết bột vào ly rượu, lắc đều. 
Đúng lúc này, Quả Nhi quay lại. 
Triệu Hữu Tài cầm lấy cái ly đưa cho Quả Nhi: "Bọn anh đang mời rượu anh trai của em, đáng tiếc anh ta không biết uống rượu, em uống thay anh tai" 
Sắc mặt Quả Nhi thay đổi. 
Vừa rồi cô ra ngoài uống viên thuốc sư huynh đưa cho, khó khăn lắm mới thanh trừ hết cồn trong người, tỉnh táo lại, 
nhưng vừa quay lại phải uống nữa? 
"Anh Triệu, tôi thật sự không uống nổi nữa, giờ tôi phải anh trai trở về. Lần sau có cơ hội gặp lại." 
Nhưng Triệu Hữu Tài đã chặn đường cô. 
"Quả Nhị, đây là ly cuối cùng, không uống là không nể mặt anh rồi." 
Quả Nhi đã chán ngấy với những lời bắt cóc đạo đức như vậy từ lâu, cô đang nghĩ cách thoát đi thì Lý Cảnh Thiên cười nói: 
"Anh ta đã 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-long-thien-y/3405065/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.