"Chị gái ơi! Người là cô giữ lại, xe là do cô lái, cô lợi dụng tôi, tôi còn chưa nói gì! Các người làm sếp đều như vậy sao? Cởi quần rồi mà còn chối à?" 
* Chú thích: Cởi quần mà còn chối: Hàm ý chỉ lật mặt, rũ bỏ trách nhiệm. 
"Anh!" Âu Dương Thiến đỏ mặt! "Thô tục!" 
Lý Cảnh Thiên phớt lờ cô ta, ở cùng với một người phụ nữ như vậy, lâu hơn một chút anh không thể chịu đựng được. 
Bây giờ anh rất nhớ Quả Nhi. Cô ngoan ngoãn, dịu dàng, nói không chừng bây giờ đã thay quần áo, chuẩn bị đồ chơi, đang ở trong chăn đợi anh về! 
"Dừng xe! Tôi muốn về nhà!" 
Vốn tưởng Âu Dương Thiến sẽ lớn tiếng chửi bới, không ngờ vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp một đôi mắt vô cùng quyến rũ. 
Chỉ một cái cúi đầu xuống, cô ta như trở thành một người khác, đôi mắt yêu kiều như lụa, cơ thể không còn thận trọng nữa. 
"Vội vàng gì chứ? Tôi còn có chuyện muốn hỏi anh!" Nói rồi cô ta nghiêng người về phía trước, áp cả người về phía Lý Cảnh Thiên. 
Hai cục bông mềm áp thẳng vào người anh, thậm chí cúi đầu xuống còn có thể nhìn thấy nửa cái màn thầu. 
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai anh. 
“Anh thực sự không muốn làm chuyện đó với tôi à?” 
??? 
Lý Cảnh Thiên đang thắc mắc không biết người phụ nữ này bị làm sao, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy trong mắt Âu Dương Thiến lóe lên tia sáng đỏ! 
Là linh hồn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-long-thien-y/3405043/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.