Hạ Hầu Thanh tự biết đuối lý, nhưng nếu phải ở chung một đêm với Lý Cảnh Thiên...
Nghĩ thế nào cũng cảm thấy kỳ kỳ! Huống chi...
Cô ấy xấu hổ cúi đầu xuống. Hiện nay cô ấy chỉ mặc một cái váy ngủ rất mỏng, bên ngoài phủ thêm một chiếc áo khoác. Nghĩ đến chuyện anh nhìn thấy hết của cô lần trước... Lỡ nửa đêm Lý Cảnh Thiên nổi thú tính thì chẳng phải cô ấy toi đời sao?!
Không được! Cho dù phải nhảy ban công thì cô ấy cũng không thể ở lại nơi này!
Đúng, phòng của Nhược Hoa ngay kế bên, cô ấy có thể đi qua từ ban công!
Đôi mắt Hạ Hầu Thanh sáng lên, quay người đi về hướng ban công. Nhưng Lý Cảnh Thiên liếc một cái đã nhìn ra suy nghĩ của cô ấy, ngón tay anh khẽ động làm chân khí hóa gió.
Ầm!
Cửa ban công cũng bị khóa lại!
Hạ Hầu Thanh ngơ ngác đứng ở đó, trong đầu chỉ còn lại hai chữ —— Thiên ý.
Trong phòng không mở đèn, dưới ánh trăng mờ nhạt, Hạ Hầu Thanh mặc một bộ váy ngủ chữ V khoét sâu bằng lụa màu trắng, phủ chiếc áo khoác đậm màu, tóc xoã trên vai, cặp đùi thon dài tuyệt đẹp xoắn xuýt đứng ở đó.
Một lúc sau cô ấy thở dài một hơi như đã chấp nhận số phận.
"Đêm nay tôi ngủ ở chỗ này. Tốt nhất anh thành thật cho tôi, bằng không tôi sẽ kể hết mọi chuyện cho Nhược Hoa!"
Lý Cảnh Thiên suy yếu tựa vào giường, nhìn Hạ Hầu Thanh cố làm ra vẻ hung hăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-long-thien-y/3405028/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.