Bị vạch trần tâm tư làm sắc mặt chị Vy trở nên rất khó coi. Sự tài trí và gợi cảm trước đó đều biến mất sạch sẽ, thay vào đó là nét tính toán và âm u trên gương mặt.
"Bị cậu nhìn ra rồi thì tôi nói rõ cho cậu biết, nếu không phải bộ dạng cậu có thể bán được giá tốt thì bà đây lười chơi cậu! Nhưng cậu biết thì thế nào? Đến chỗ tôi rồi thì cậu muốn cũng phải làm mà không muốn cũng phải làm!"
Lý Cảnh Thiên nghe thấy lời này thì cảm thấy hơi quái dị.
Từ nhỏ đến lớn luôn là anh đùa giỡn người khác, đây lần đầu tiên bị người ta ép không muốn cũng phải làm...
Anh cảm thấy mình như một con lừa bị kéo đầu đi.
Chị Vy thấy anh vẫn không chịu khuất phục thì vỗ tay hai cái định gọi người đến.
"Em trai, cái này không trách được chị. Ai bảo cậu rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!"
Cánh cửa phía sau mở ra, tiếng bước chân vang lên. Chị Vy không quay đầu lại mà đắc ý nhìn Lý Cảnh Thiên.
"Cho cậu ta dùng thuốc, ngoan ~ Chờ lát nữa chị cho cậu sướng đến bay lên trời."
Nhưng hai người đằng sau lại chậm chạp không ra tay.
"Chuyện gì vậy? Không nghe hiểu tiếng người à..."
Chị Vy phẫn nộ xoay người, lại va vào hai cặp mắt phẫn nộ đến phun lửa!
Là Thượng Quan Nhược Hoa và Hạ Hầu Thanh!
Sao hai người bọn họ lại tới đây?
Trong đầu chị Vy nhanh chóng tìm cớ, mặt ngoài thì vội bày ra khuôn mặt tươi cười.
"Thượng Quan tiểu thư, Hạ Hầu tiểu thư, sao hai vị rảnh rỗi đến chỗ tôi vậy? Sân nhảy dưới lầu, chẳng lẽ hai vị đi nhầm à? Người đâu, đưa hai vị tiểu thư này xuống lầu!"
Giọng nói lạnh lẽo của Thượng Quan Nhược Hoa không mang theo chút tình cảm nào: "Người bên ngoài đều bị người của tôi đánh gục rồi."
Chị Vy biến sắc.
"Thượng Quan tiểu thư có ý gì? Chẳng lẽ muốn gây chuyện trong địa bàn của tôi?"
Thượng Quan Nhược Hoa hừ lạnh một tiếng.
"Trịnh Vy Vy, tôi mặc kệ người sau lưng chị là ai, cũng mặc kệ người kia có sản nghiệp, quyền thế lớn thế nào. Nhưng làm ăn ở Bạch Thị thì phải tuân thủ phép tắc của Bạch Thị!"
Giờ khắc này, Thượng Quan Nhược Hoa như một phán quan có thể quyết định sống chết của một người, giọng điệu đanh thép không cho phép nghi ngờ!
"Mặc dù Bạch Thị không có mệnh lệnh cấm những nơi ăn chơi đàn điếm này, nhưng nếu kinh doanh thì sẽ lập hồ sơ liên quan. Không biết chỗ này của chị có chuẩn bị hồ sơ chưa?"
Chị Vy nghẹn họng, không dám nói thêm nữa.
Khách của chị ta đều là tiểu thư quý bà danh môn vọng tộc, những người đó lén lút chơi rất bạo, nhưng lại không thể để người ta biết. Sở dĩ việc buôn bán của chị ta đông khách như vậy là do tính bảo mật tuyệt đối nên những quý bà nhà giàu kia có thể yên tâm chơi.
Nếu thật sự lập hồ sơ thì còn bảo mật cái rắm gì nữa?!
Hễ tra ra ai trong đám khách hàng trên tay chị ta cũng gây nên chuyện lớn làm kinh động cả Bạch Thị!
Đến lúc đó làm hỏng kế hoạch của chủ nhân thì chị ta chịu không nổi.
Chị ta chỉ có thể phối hợp nở nụ cười thật tươi.
"Sao Thượng Quan tiểu thư lại nói vậy, tôi là làm ăn đứng đắn, không phải chốn ăn chơi đàn điếm... Tìm cậu trai trẻ này là do hợp ý... Đúng, chúng tôi trò chuyện rất vui..."
Ai ngờ Lý Cảnh Thiên lại như một đứa trẻ bị dọa dẫm sợ hãi mà đột nhiên chạy đến sau lưng Thượng Quan Nhược Hoa rồi tố cáo: "Tôi và thím này không hợp ý, thím đó kêu tôi đi hầu hạ mấy chị gái, còn nói muốn cho tôi tiền nữa!"
!!!
Xong rồi!
Trong lòng chị Vy không ngừng trầm xuống, trong đầu chỉ còn lại hai chữ này...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]