Anh Cảnh Thiên! Người ta bắt nạt anh, sao anh vẫn bình tĩnh như vậy hả?!
Cô không khỏi cảm thấy đau lòng.
Sự hâm mộ và ngại ngùng của cô, sự ghê tởm và chế giễu của Thanh Thanh, sự khiêu khích và kinh thường của Ried... Anh dường như không thể cảm nhận được tất cả.
Nói một cách nhẹ nhàng thì anh có tâm hồn trong sáng và không có nhiều ý đồ xấu.
Nói một cách khó nghe thì là một sự bướng binh.
Thôi bỏ đi, từ nay về sau chỉ căn cô ở đây, anh sẽ không bị người khác bắt nạt nữa!
Lý Cảnh Thiên không biết mình chỉ gọi một đĩa bánh bao mà Thượng Quan Nhược Hoa đã nghĩ tới nhiều như vậy.
Anh chỉ đơn gián nghĩ món bánh này ngon... Trên lầu, trong phòng.
“Cô Thượng Quan, mời cô đưa tay ra, tôi sẽ bắt đầu”
Tay?
Thượng Quan Nhược Hoa hơi nghỉ hoặc một chút nhưng vẫn làm theo lời anh ta nói.
Ried rất nhanh nhẹn, chỉ trong thời gian ngắn, bảy. cây kim bạc đã đâm xuống tay cô.
“A... Đau quá..” Toàn thân Thượng Quan Nhược Hoa lập tức ướt đẫm mồ hôi!
Ried không khỏi căng thẳng:
“Cố nhịn! Nếu chịu đựng được nỗi đau này thì sẽ khỏi bệnh!”
Nhưng nỗi đau càng ngày càng mãnh liệt hơn!
Khuôn mặt Thượng Quan Nhược Hoa tái nhợt, hai tay bắt đầu không thể khống chế được cơn co giật!
Những hạt mồ hôi lớn từ trên trán lăn xuống, bụng đau cồn cào, toàn thân như bị kiến găm nhấm, từng khớp xương đều đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-long-thien-y/3404929/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.