Chương trước
Chương sau
Hạ Hầu Thanh thật sự không ngờ mình nói nhiều như vậy mà cuối cùng cô chỉ rút ra một kết luận duy nhất!

"Nhược Hoa cậu đừng có giả ngốc! Tên Lý Cảnh Thiên rõ ràng là một tên vô lại... Không, nói anh ta là một tên lưu manh mới đúng!"

"Không có ah, tớ cảm thấy anh ta rất thú vị mà!” Ánh mắt Thượng Quan Nhược Hoa khẽ lóe lên: "Không ngờ anh ta còn dám chọc rốn của cậu nữa!'

Hai má Hạ Hầu Thanh hơi đỏ lên.

"Được lảm! Biết tớ tức giận mà cậu còn trêu tớ Giờ xem tớ cũng chọc rốn của cậu thế nào nè!” Nói xong cô ấy liền đưa tay vén áo ngủ của Thượng Quan Nhược Hoa lên,

Hai cô gái đùa giỡn vén quần áo của nhau lên, cuối cùng lại cùng nhau ngã xuống chiếc giường mềm mại.

Phần tóc đuôi ngựa của Hạ Hầu Thanh đã sớm buông xõa raa, mái tóc màu nâu đen xõa xuống, cổ áo. cũng đã sớm bị kéo lỏng.

Thượng Quan Nhược Hoa nương theo hướng cổ áo nhìn chấm chăm vào hai đỉnh núi cao ngất bên trong,

"Tớ ghen tị với cậu thật đấy” Cô tiếc nuối nói: "Chắc chẩn cả đời này của tớ sẽ không sở hữu được. thân hình đẹp như vậy đâu."

Con gái bình thường sẽ phát triển từ lúc mười mấy tuổi, lúc bắt đầu dậy thì. Còn cơ thể Thượng Quan Nhược Hoa thì khác, cô đã ngừng phát triển từ lúc tuổi 18.

Không chỉ vậy, những cảm xúc rung động, bối rối mà mấy cô gái cùng tuổi hay nói đến... cô cũng hoàn toàn không cảm nhận được.

Thậm chí đến bây giờ cô còn chưa bao giờ cảm nhận cảm giác 'hưng phấy là thế nào.



Trước đó cô chỉ nghĩ như vì là do cô không có hứng thú với đàn ông.

Mãi đến sau này đi khám bác sĩ, cô mới biết tất cả là do cô trời sinh thế hàn dẫn đến chứng lãnh cảm*, hơn nữa còn là loại lãnh cảm cực nặng. (*là hiện tượng người phụ nữ không có hứng thú với hành vi tình dục, một số trường hợp cảm thấy ghê sợ chuyện tình dục)

Cô không quan tâm chuyện mình bị lãnh cảm gì đó. Chẳng qua là mỗi khi nhìn thấy đồi núi trập trùng của người khác, cô sẽ tự tỉ về cái đồng bằng bằng phẳng của mình.

Có người phụ nữ nào không muốn có được thân hình hoàn hảo, ngực tấn công mông phòng thủ đâu?

"Đừng buồn nữa. Hôm nay tớ đến gặp cậu không phải chỉ để phàn nàn mà còn muốn dẫn cậu đi khám. bác sĩ đó!"

Thượng Quan Nhược Hoa theo bản năng từ chối.

Cô đã sớm từ bỏ việc đi gặp bác sĩ

Dù sao thì cô đã đi khám rất nhiều bác sĩ, uống rất nhiều loại thuốc nhưng vẫn không có tác dụng gì.

“Tin tớ đi, lăn này tớ định dẫn cậu đi tìm một lão Trung y rất nổi tiếng vừa đi thuyết giảng ở nước ngoài về, ông ấy chỉ dừng chân ở Thành phố Bạch này ba ngày thôi, có rất nhiều người muốn gặp ông ấy còn không được đâu! May mà tớ đã sớm kêu cha liên hệ với ông ấy đấy, đi thôi!"

Thượng Quan Nhược Hoa không phản kháng được đành phải đi theo cô ấy ra ngoài.

.........

Phố dược liệu ở Thành phố Bạch thường được người dân gọi là "Phố Trân Bảơ'. Những thứ không thể mua được ở nơi khác sẽ mua được ở đây, thứ gì cũng có, miễn là người mua chịu xuất tiền
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.